Trần Phong ngồi yên như đang nghe lãnh đạo dạy dỗ nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngây ngô, trong lòng thì càng như có pháo hoa nở rộ.
Không ngờ Vương Thu Vũ lại quan tâm tới anh như vậy. Anh thành thật đáp: “Anh nhớ rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Băng bó vết thương cho Trần Phong xong, Vương Thu Vũ liền nhìn nguyên liệu nấu ăn đầy nền nhà, nói: “Anh Trần Phong, anh mang tới nhiều đồ thế này, sao em có thể ăn hết được bây giờ?”
“Rau với thịt thì chẳng có nhiều đâu, phần lớn toàn là đồ có thể để lâu như gạo hay mì gói, để em có thể sử dụng được trong thời gian dài.”
Vương Thu Vũ nhìn nguyên liệu nấu ăn rồi do dự hỏi: “Anh Trần Phong, anh… anh ăn cơm chưa?”
Trần Phong ngượng ngùng đáp: “Vẫn… chưa ăn.”
Sau khi tan làm anh liền mang theo đồ vội vàng tới đây nên chưa kịp ăn gì.
Vương Thu Vũ vui vẻ trong lòng: “Em cũng chưa ăn, nếu anh không vội thì đợi em nấu cơm rồi cùng ăn. Em nhận nhiều đồ của anh như thế mà trước giờ chưa biết làm gì để cảm ơn anh.”
“Em đừng nói thế, đây chỉ là chuyện nhỏ mà.”
“Vậy… anh…”
Trần Phong cười đáp: “Ừ, quả thực anh cũng hơi đói rồi.”
“Anh cứ ngồi chơi nhé, em lập tức đi nấu đây.”
Trần Phong muốn giúp cô rửa rau nhưng lại bị cô đuổi ra ngoài: “Trên tay anh có vết thương, không được đụng vào nước. Nếu anh cảm thấy quá nhàn hạ thì… đi mua gia vị giúp em đi.”
“Ừ, vậy anh đi ngay đây.”
Vương Thu Vũ đọc tên mấy gia vị, Trần Phong lập tức ra khỏi cửa. Cô nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của anh thì không khỏi cười thầm. Cô làm hai món ăn dân dã, lại xào nấu ba món khác, một đĩa rau xào, một đĩa thịt rang, còn có một đĩa khoai tây xào. Cô không muốn Trần Phong chờ lâu nên chỉ làm những món ăn đơn giản.
Trần Phong ăn rất ngon miệng, buông đũa xuống nói: “Em nấu ăn ngon thật đấy, còn ngon hơn so với bếp ăn của đơn vị anh nữa.”
Thầy anh hài lòng, Vương Thu Vũ cảm thấy rất vui, trong lòng có cảm giác thỏa mãn.
“Anh lại nói quá rồi. Lời này mà để bếp trưởng chỗ anh nghe thấy thì chú ấy sẽ thương tâm chết mất.”
Trần Phong nói vô cùng nghiêm túc: “Thật mà, anh không lừa em làm gì. Em cũng ăn đồ ăn mà bọn họ làm rồi. Trước kia anh không cảm thấy nó khó ăn, nhưng mà ăn xong đồ em nấu anh mới biết được tay nghề của họ còn kém lắm.”
Vương Thu Vũ cười, đứng lên dọn dẹp mâm bát: “Hôm nay không có nhiều thời gian, lần sau… lần sau nếu anh tới, em sẽ chuẩn bị trước để nấu cho anh mấy món thật ngon.”
Nói xong mặt liền đỏ lên, hình như cô đang… chủ động mời người ta tới nhà rồi!
Vương Thu Vũ không dám nhìn thẳng vào Trần Phong, một lát sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời của anh nên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trần Phong cười ngây ngô rồi đáp một tiếng: “Được.”
Vương Thu Vũ lại vội vã gục đầu xuống: “Em… em đi rửa bát đã…”
Vừa nói xong, tay còn chưa kịp bưng chén đũa lên thì đèn vụt tắt, trong phòng lập tức tối om.
“Sao lại mất điện rồi, để anh tới chỗ đặt công tơ xem thế nào.”
Vương Thu Vũ xoay người muốn đi tới chỗ đặt công tơ điện nhưng không biết giẫm phải thứ gì mà cả người liền lảo đảo ngã về sau, miệng chỉ kịp hét lên một tiếng. Trần Phong nghe thấy tiếng hét liền xông lên ôm lấy Vương Thu Vũ còn chưa kịp ngã xuống, giọng hốt hoảng:
“Sao thế?”
Rơi vào vòng tay của Trần Phong, bị hơi thở của anh phả vào mặt, Vương Thu Vũ cắn môi, không dám động đậy, chỉ nhỏ giọng đáp: “Không… không sao ạ, hình như vừa rồi vấp phải cái chân bàn…”