Mỗi người nói một câu, chẳng mấy chốc đã nâng Tôn Khải lên thành một thanh niên tuyệt thế khó tìm trên cõi đời này.
Tôn Khải liền nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Đám trẻ ranh chúng mày thì biết gì. Con này nhất định là ghét nghèo yêu giàu, chắc chắn là coi trọng tiền bạc của thằng đó… Mẹ nó, hôm nay kiểu gì ông cũng phải dạy dỗ nó một trận…”
Mấy người kia cũng lập tức ồn ào: “Nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận, loại tiện nhân thế này phải lăn lộn nhiều lần để cô ta biết được sự lợi hại của anh. Nếu đã không phải người đứng đắn thì còn khách khí làm gì?”
Tôn Khải bị những lời chửi bới của đám người này làm cho mất hết lí trí: “Nói đúng lắm, còn khách khí với nó làm gì. Các anh em, con đàn bà này các anh em cứ chơi thoải mái đi.”
Hai gã kéo Vương Thu Vũ vào đưa mắt nhìn nhau, tình huống này có là ngoài ý muốn rồi.
Đám người kia đã lại gần, trên mặt tên nào cũng mang theo nụ cười dâm đãng đáng khinh. Vương Thu Vũ cố gắng giãy giụa như một con thú nhỏ. Một trong hai người đang giữ Vương Thu Vũ kéo miếng vải nhét trong miệng cô ra: “Nếu đã muốn chơi thì phải có tiếng rên nghe mới thích.”
Vương Thu Vũ nhân cơ hội này, trước khi mấy bàn tay dơ bẩn kia chạm vào mình đã hét lên: “Các người không được động vào tôi… Trừ phi các người muốn vào tù.”
Thời khắc mấu chốt này, tuy rằng cô đã rất sợ hãi nhưng vẫn đủ lí trí để dọa bọn chúng. Tiếng quát của cô làm đám người kia phải dừng chân.
“Tôn Khải, nếu anh đã biết hiện tại tôi đã có bạn trai, vậy thì anh cũng biết anh ấy đang làm gì. Anh đã nói với bọn họ là bạn trai tôi làm gì chưa?”
Nếu là trước kia, Vương Thu Vũ sẽ không nói như thế. Nhưng giờ cô chỉ hận không thể nói Trần Phong là chồng của mình.
Sắc mặt Tôn Khải lập tức thay đổi. Quả thực hắn chưa nói Trần Phong làm gì cho đám người này biết. Bởi vì bọn họ rất sợ những người làm trong ngành quân đội.
Thực là Tôn Khải cũng rất sợ. Nếu không hắn cũng sẽ không đợi tới bây giờ mới ra tay. Nhưng sự sợ hãi của hắn với Trần Phong còn thua xa nỗi hận của hắn với Vương Thu Vũ.
Nếu không, Trần Phong cũng sẽ không đợi tới bây giờ mới ra tay. Nhưng sự sợ hãi của hắn với Trần Phong còn thua xa nỗi hận của hắn với Vương Thu Vũ.
Những người khác đều nhìn về phía Tôn Khải. Vương Thu Vũ cười lạnh: “Xem ra hắn không nói cho các người biết đúng không?”
“Mấy đứa đừng có nghe cô ta khiêu khích. Loại người như cô ta thì cũng chỉ có thể tìm được được đàn ông có tiền, có một chút năng lực mà thôi, còn tưởng mình là nhân vật khó lường sao. Chúng mày không cần phải sợ.”
Một tên trong đám lại nói: “Khoan đã! Chuyện này cứ nên hỏi cho rõ thì hơn. Đề phòng chúng ta bị kéo vào chuyện rắc rối, vậy thì thực sự không đáng.”
Những tên khác cũng gật đầu. Bọn họ muốn chơi phụ nữ nhưng cũng chưa tới mức mất hết lí trí, tự rước phiền phức vào người.
“Thằng tình nhân của mày làm nghề gì?”
“Bạn trai tôi là trưởng ban hậu cần trong quân đội. Dù chức vị hiện tại của anh ấy không cao nhưng cứ nhìn việc dù chân anh ấy có vấn đề mà vẫn được ở trong quân ngũ thì có thể thấy đó không phải người thường rồi. Nếu các người dám động vào tôi thì cứ nghĩ cho tốt hậu quả đi.”
Vương Thu Vũ cũng không biết Trần Phong thật sự làm gì, nhưng hiện giờ việc quan trọng là phải hù dọa đám người này đã.
Lời này của cô thực sự làm một đám người bị dọa. Sau đó cô lạnh giọng hỏi tiếp: “Tôn Khải, anh đi theo sau tôi lâu như thế thì cũng nhìn thấy anh ấy mặc quân phục rồi, chẳng lẽ còn không nhìn thấy quân hàm anh ấy mang sao?”