Giọng Vương Thu Vũ không quá cao nhưng ánh mắt cô, giọng điệu của cô đều làm Tôn Khải không khỏi run lên.
Vương Thu Vũ thấy hình như Tôn Khải đang sợ nên tiếp tục nói: “Tôn Khải, tôi biết anh muốn trả thù tôi. Nhưng anh phải hiểu rõ ràng chuyện này, hủy hoại tôi là anh đang tự hủy hoại bản thân mình. Chuyện của tôi và anh bạn trai tôi cũng biết rõ ràng, anh ấy biết rõ anh. Anh ấy đã nói với tôi, người như anh rất khó thu thập vì anh không phạm sai lầm gì to tát cả, nhưng chỉ cần anh động vào tôi thì anh cũng xong đời. Ở thủ đô này, Tôn gia của các người có thể đấu được với anh ấy không thì anh là người rõ ràng nhất.” Tôn Khải cắn răng, lời của Vương Thu Vũ thực sự khiến hắn sợ hãi. Hắn đã gặp Trần Phong rất nhiều lần rồi, tuy rằng chân người đó có vấn đề nhưng tuyệt đối không phải người dễ động vào. Sắc mặt Tôn Khải trắng bệch, ánh mắt dao động, rõ ràng là đang muốn lùi bước.
Nhưng gã lớn tuổi nhất trong bọn lại mở miệng: “Tôn Khải, không phải mày bị con ranh này dọa sợ rồi đấy chứ?”
Tôn Khải lập tức sĩ diện đáp: “Tao… còn lâu mới sợ…”
Tên kia vỗ vỗ bả vai hắn: “Đúng thế, sợ cái gì chứ. Mày chơi xong cô ta rồi thì cô ta chính là cái giày rách. Lúc đó bạn trai của cô ta còn cần cô ta sao? Hơn nữa, chẳng phải mày nói bọn họ còn chưa quen nhau lâu sao, thế thì có cảm tình được bao nhiêu chứ? Cô ta nói thế mà đã dọa được mày rồi. Mày đúng là nhát gan!”
Tôn Khải nghe thấy lời này quả thực có lý, suýt chút nữa thì đã bị ả đàn bà thối này lừa rồi.
“Hơn nữa, dù bạn trai của cô ta có thật sự ra mặt giúp cô ta đi chăng nữa, thằng em ạ, mày đừng quên mày đã bắt người tới đây rồi, chỉ bằng hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm tới cùng. Mày đã leo lên lưng cọp rồi thì sao có thể xuống được nữa?”
Hắn vừa dứt lời, trên mặt Tôn Khải lại xuất hiện vẻ dữ tợn.
Vương Thu Vũ hoảng hốt, cô đã gần như thuyết phục được Tôn Khải rồi, không ngờ… lại bị tên kia phá hủy mất. Cô biết tên này, lúc trước khi còn đang hẹn hò với Tôn Khải thì cô đã từng gặp hắn hai lần, cả hai lần đều có ấn tượng không tốt. Hắn cực kỳ khốn nạn, cũng vô cùng âm hiểm.
“Mày nói đúng lắm. Tao đã trói người tới đây rồi, cũng đã là leo lên lưng cọp không xuống được nữa. Con đàn bà thối này nói dăm ba câu là tưởng lừa được tao sao? Tao có phải thằng ngốc đâu?”
Tôn Khải hùng hổ đi tới tát một cái lên mặt Vương Thu Vũ.
“Mày mà còn dám nói một chữ nữa xem tao có đánh chết mày ở đây không?”
Tôn Khải đạp thêm hai cái lên người Vương Thu Vũ rồi lại kéo tóc cô, đẩy về phía trước mặt đám người kia: “Hôm nay chúng mày không cần khách khí, chơi chết nó cho tao…”
Vương Thu Vũ đau tới mức không nói được thành lời, gương mặt bị Tôn Khải đánh đã sưng lên, còn có máu chảy ra, lỗ tai cũng bị đánh tới ù lên.
Người vừa xúi giục Tôn Khải lập tức nói: “Tốt, người anh em quyết đoán lắm!”
Hai người của Du Dực thoáng nhìn nhau. Thằng này thật sự không muốn sống nữa à? Nếu còn tiếp tục thế này thì e là sẽ không đợi được lúc có cứu viện mất. Bọn họ cần phải nghĩ ra biện pháp gì đó.