Một anh chàng ít tuổi nhất không nhịn được hô lên.
“Sếp Trần, anh sao thế, mau nói đi. Chị dâu đã ngỏ lời với anh rồi, anh nói gì đi chứ. Lúc quan trọng này đừng có đứt dây xích thế chứ. Chị dâu đang nhìn anh kìa…”
“Sếp Trần, nếu anh không đồng ý thì để bọn em đồng ý hộ anh nhé?”
Mặc dù đám lính trẻ này không ngừng hô to gọi nhỏ nhưng Trần Phong vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ nhìn Vương Thu Vũ chằm chằm. Ánh lửa trong mắt càng lúc càng lớn, giờ có lẽ anh chẳng còn nghe được cái gì nữa rồi.
Rốt cuộc cũng có người không nhịn được giơ chân đá anh một cái.
Một cái đá nhẹ này làm Trần Phong bừng tỉnh, anh ngã về phía trước, vừa lúc ngã lên người Vương Thu Vũ.
Hai người đều run lên, Vương Thu Vũ muốn lùi về sau nhưng Trần Phong đã ôm chặt lấy cô.
Cánh tay anh rất khỏe, ôm cô rất chắc chắn làm cô không thể động đậy, cơ thể không nhịn được mà nóng bừng lên.
Anh ấy chịu ôm cô rồi, anh ấy… thực ra cũng thích cô đúng không?
Trần Phong nhìn chằm chằm Vương Thu Vũ, “Em… vừa rồi em nói… là thật ư? Anh không nghe nhầm đúng không?”
Vương Thu Vũ bị nhìn tới mức mặt đỏ bừng bừng: “Vâng, là thật. Em… em đã định… định tới nói cho anh biết, nhưng không ngờ đi tới giữa đường thì bị Tôn Khải bắt được. Em biết, điều kiện nhà em rất kém, không xứng với anh, nếu anh không thích…”
Lời còn chưa nói thì trên mặt đã cảm nhận được sự ấm nóng. Vương Thu Vũ sửng sốt, những lời chuẩn bị ra khỏi miệng đều phải nuốt xuống.
Trần Phong vừa mới… hôn cô sao?
Vương Thu Vũ ngơ ngác nhìn Trần Phong, nụ cười của anh càng lúc càng tươi. Cô còn đang ngây người thì cơ thể đã bị anh nhấc bổng lên.
Vương Thu Vũ ngơ ngác: “Anh…”
Trần Phong cười không khép miệng lại được. Đây có lẽ là giây phút anh vui nhất từ trước tới giờ. Anh chỉ sợ Vương Thu Vũ không thích mình, nhưng giờ cô ấy đã nói thẳng rằng cô ấy thích anh rồi.
Sao Trần Phong có thể không vui chứ? Anh chỉ hận không thể bay lên thôi ấy.
Anh không nhịn được nên lại cúi đầu hôn lên mặt Vương Thu Vũ thêm một cái. Có lẽ trong chuyện này, dù là đàn ông da mặt mỏng tới đâu cũng sẽ khó mà nhịn được.
Trần Phong ôm chặt lấy Vương Thu Vũ: “Lời này nên để anh nói mới đúng, nhưng mà anh… anh rất vui, cực kỳ vui…”
Giờ Vương Thu Vũ mới ổn định hơi thở, mặt đỏ lên, tươi cười đầy ngượng ngùng: “Vậy anh…”
Trần Phong cười: “Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em là anh đã thích em rồi.”
Lời này vừa nói ra, mấy cậu lính lại hú hét lên ầm ĩ. Người vừa đạp Trần Phong còn nói: “Hét cái gì, còn không vỗ tay chúc mừng sếp Trần của chúng ta, chúc mừng chị dâu.”
Vì thế, bọn họ lập tức vỗ tay đôm đốp, hô lên: “Chị dâu, chị dâu, khi nào bọn em được uống rượu mừng thế?”
Mặt Vương Thu Vũ đỏ bừng. Nghĩ lại chuyện mình vừa tỏ tình Trần Phong trước nhiều người như thế, cô liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng đáp: “Cái này… thì phải hỏi sếp của các cậu…”
Trần Phong ôm chặt Vương Thu Vũ: “Trước khi năm mới sang, cam đoan các cậu sẽ được uống rượu mừng.”
Vương Thu Vũ cắn môi, tựa đầu vào ngực Trần phong. Cô thật sự đã đem hết dũng khí của đời mình ra dùng vào lần này.
Trần Phong cười tươi, vui tới mức chỉ hận không nói với cả thế giới rằng anh sắp có vợ rồi.
Anh bế Vương Thu Vũ lên xe, xoa mặt cô, hỏi: “Chỗ này là ai đánh?”