“Chuyện còn lại làm phiền các anh vậy.”
“Khách sáo gì chứ. Nhưng mà có lẽ vẫn phải phiền người bị hại tới cục cảnh sát để lấy lời khai một chút đấy.”
“Được, hai ngày nữa, chờ cô ấy bình tâm lại rồi tôi đưa cô ấy tới. Hôm nay cô ấy đã rất sợ hãi.”
“Cái này chúng tôi có thể hiểu được, ai gặp phải chuyện này cũng sẽ thế thôi. Qua mấy ngày rồi tới cũng được.”
Vì thế Trần Phong đưa bà xã tương lai và đám lính về đơn vị.
Bọn họ vừa đi, hai nội gián được Du Dực sắp xếp vào đám lưu manh liền giơ tay lên chứng minh thân phận của mình. Vì không để Trần Phong nghi ngờ Du Dực đã sắp xếp chuyện này nên lúc bị đánh, bọn họ cũng chẳng dám hé răng.
…
Trên đường về, Trần Phong và Vương Thu Vũ ngồi ở đằng trước, mấy cậu lính ngồi ở phía sau. Không khí trên xe tương đối quái dị. Hai người ngồi phía trước không ngừng tình cảm, mấy người đằng sau ngồi nhìn mà phát hờn.
Sếp Trần độc thân vạn năm cuối cùng cũng sắp lấy được vợ rồi!
Bọn họ rất tò mò về Vương Thu Vũ, mấy cậu lính trẻ không ngừng gọi chị dâu, chị dâu.
“Chị dâu, chị và sếp Trần quen nhau như thế nào vậy?”
“Sếp Trần của bọn em gần đây tâm tình rất tốt, gặp ai cũng cười. Chúng em đều thầm đoán liệu có phải biết yêu rồi không, không ngờ lại là thật.
“Chị dâu, sếp Trần của bọn em nhìn dữ thế thôi nhưng mà… chỉ dữ với bọn em, còn đối với chị dâu lại khác một trời một vực. Em chưa bao giờ thấy anh ấy dịu dàng như thế bao giờ…”
Vương Thu Vũ bị bọn họ trêu tới đỏ bừng mặt, cô đang khoác áo khoác của Trần Phong, quân phục màu xanh của bao trọn lấy thân người cô. Cô đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời câu hỏi của từng ngươi.
Trần Phong cười ngây ngô suốt chặng đường. Nếu mấy cậu lính hỏi quá phận thì anh sẽ quát mấy câu.
Đương nhiên, phần lớn thời gian anh đều tỏ ra rất hưởng thụ nghe bọn họ gọi Vương Thu Vũ là chị dâu.
Nếu là trước đây, chắc chắn Vương Thu Vũ sẽ một mực phủ nhận, nhưng giờ thì cô chỉ thẹn thùng đỏ mặt như ngầm đồng ý.
Điều này có nghĩa là gì, Trần Phong có là ngốc cũng biết.
Trở lại doanh trại, sau khi xe dừng lại, Trần Phong liền đuổi hết mấy cậu lính ồn ào đi, sau đó anh cẩn thận đỡ Vương Thu Vũ xuống, “Tới ký túc xá của anh, em tắm rửa trước rồi anh đưa em tới chỗ quân y xử lý vết thương.”
Vương Thu Vũ đỏ mặt: “Vâng…”
Trần Phong một tay cầm tay Vương Thu Vũ, một tay ôm lấy bả vai cô: “Trên người em bị thương ở đâu thì nói với anh. Có thể đi được chứ?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Có thể ạ!”
Đây là quân doanh nên lúc nào cũng có người qua lại, phải chú ý hình tượng. Cô không thể để Trần Phong bế cô được, nếu không về sau không biết sẽ còn xấu hổ như thế nào nữa.
Nhưng vừa đi được hai bước, Vương Thu Vũ đã đau tới mức toát mồ hôi đầy trán, chỗ bên hông bị Tôn Khải đá vào vô cùng nhức nhối.
Trần Phong thấy vậy thì sắc mặt tối lại, “Em nhìn xem, đau như vậy rồi mà còn nói không sao.”
Nói rồi anh liền bế cô lên và đi về ký túc xá của mình.
Dọc đường đi đã gặp phải không ít người, có cấp trên của Trần Phong, cũng có binh lính bình thường.
Vì thế, không bao lâu sau, khắp trên dưới doanh trại đều biết trưởng phòng Trần ôm một cô gái về ký túc xá.
Lãnh đạo của Trần Phong càng không nhịn được mà sôi sùng sục, tự mình tới thăm một chuyến.