Trần Phong ở trong ký túc xá nên không biết động tĩnh bên ngoài hiện tại ra sao. Anh tìm được một cái áo sơ mi, một cái quần đùi rồi đỏ mặt đưa cho Vương Thu Vũ, “Anh chỉ tìm được thế này, em mặc tạm một chút. Anh ra ngoài mua cho em quần áo mới. Em nhớ cẩn thận một chút…”
Mặt Vương Thu Vũ còn đỏ hơn Trần Phong, vệt đỏ đã lan xuống tận cổ. Cô nhận lấy quần áo anh đưa, khẽ đáp: “Không cần đâu ạ, em vẫn mặc cái váy kia là được rồi. Hơi bẩn một chút nhưng chỉ cần giặt qua rồi phơi là sẽ rất nhanh khô thôi.”
“Vậy… vậy cũng được… Nhà tắm trơn, em nhớ cẩn thận.”
Vương Thu Vũ gật đầu rồi bám tường đi vào nhà tắm.
Sau khi cửa đóng lại, Trần Phong ở bên ngoài vui tới mức muốn nhảy cẫng lên. Giờ phút này tâm tình của anh vô cùng sung sướng, kích động tới mức không thể dùng ngôn ngữ bình thường để miêu tả.
Anh không ngờ cô cũng thích mình. Anh đã vốn dĩ chuẩn tâm lí bị trường kỳ theo đuổi cô, tham gia thi đại học tại chức để xứng đáng với cô.
Nhưng mà ai có thể ngờ được, ông trời lại cho anh đãi ngộ tốt như thế.
Một chuyện vui lớn như thế này, anh chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết. Nhớ tới Du Dực và Thanh Ti vẫn đang chờ tin của mình, anh vội vàng gọi điện thoại tới.
Trần Phong nhận ra rằng Thanh Ti chính là ngôi sao may mắn nhỏ của mình. Nếu không nhờ có Thanh Ti thì sao anh có thể quen được Vương Thu Vũ. Sau đó cô bé còn tạo cơ hội để anh và Vương Thu Vũ có cơ hội tiếp xúc, tìm hiểu nhau. Đặc biệt là chuyện hôm nay, cũng nhờ có Thanh Ti mà anh biết được Vương Thu Vũ bị Tôn Khải bắt đi. Hiện giờ hai người đã ở bên nhau, phải cảm ơn Thanh Ti thật tốt mới được!
Trần Phong suy nghĩ một chút, chờ đến lúc anh và Vương Thu Vũ kết hôn, nhất định phải cho Thanh Ti bao lì xì thật lớn, không, phải thật nhiều bao lì xì
Trần Phong lập tức gọi điện tới Hạ gia.
Thanh Ti vô cùng sốt ruột. Mặc dù Du Dực đã nói rằng Trần Phong đã hoàn thành nhiệm vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” nhưng cô bé vẫn rất lo lắng. May sao đúng lúc đó Trần Phong gọi điện tới.
Du Dực đưa điện thoại cho Thanh Ti: “Này, chú Trần Phong của con gọi điện rồi nhé, đừng lo lắng nữa.”
Thanh Ti vội vàng cầm lấy điện thoại: “Alo, chú Trần Phong, cô Tiểu Vương thế nào rồi ạ?”
“Thanh Ti đừng lo lắng nữa, cô Tiểu Vương của cháu đã không sao rồi.”
“Vậy cô ấy có bị thương ở đâu không ạ?”
“Có bị thương ngoài da một chút, không đáng ngại.”
“Vậy giờ cô ấy đang ở đâu, cháu muốn tới thăm cô ấy.”
Trần Phong nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đỏ mặt nói: “Cô ấy… cô ấy đang ở đơn vị của chú. Chú chuẩn bị đưa cô ấy tới chỗ quân y xem vết thương thế nào.”
Ánh mắt Thanh Ti sáng lên, ôi chao, chú Trần đang ở bên cô Tiểu Vương nha, “Vậy cô Tiểu Vương đâu ạ? Cháu muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Thanh Ti à, giờ cô ấy đang không thể nói chuyện với cháu được. Cô ấy đang tắm.” Trần Phong xấu hổ đáp.
Thanh Ti trợn tròn mắt, “A… Vậy chú Trần Phong, lúc chú cứu cô Tiểu Vương ra, cô ấy có nói gì với chú không ạ?”
Trần Phong nhớ tới chuyện lúc ở nhà xưởng cũ kia, Vương Thu Vũ nhào vào lòng mình và tỏ tình thì cười cười: “Thanh Ti, hai ngày nữa, chú… chú dẫn cô Tiểu Vương tới nhà cháu, phải cảm ơn cháu thật tốt mới được.”
“A, chú cùng… cô Tiểu Vương tới ạ?”