Khóe miệng Trần Phong giật giật. Một chút nữa lại tới ư? Không thể cho bọn họ thời gian ở riêng với nhau sao?
Tham mưu trưởng đi được hai bước lại xoay người nói: “Vất vả lắm mới tới đây, cứ dẫn cô bé ấy đi dạo tham quan doanh trại của chúng ta, nhìn ngắm không khí ở đây một chút.”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi ạ…”
“Sắp trưa rồi, chú qua phòng bếp xem công việc thế nào, không tới bữa ăn lại khiến cô bé ấy ăn không ngon miệng.”
Tham mưu trưởng vì muốn cho Vương Thu Vũ một ấn tượng tốt về đơn vị của họ mà vội vàng đi về phía khu bếp. Ông vừa đi, Trần Phong liền thở phào nhẹ nhõm. Haizzz, cuối cùng cũng chịu đi rồi.
Nhưng mà tham mưu trưởng không phải người duy nhất.
Trần Phong vừa xoay người đi vào, cửa còn chưa kịp đóng thì lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc khác: “Trần Phong, nghe nói cậu mang người nhà tới đây chơi à?”
Trần Phong thở dài, xoay người lại chặn ở cửa, rất không tình nguyện chào một câu: “Sao Phó đoàn trưởng lại tới đây thế ạ?”
“Chẳng phải vì nghe nói cậu mang người nhà tới nên tôi qua thăm hỏi một chút à? Người đâu rồi?”
Trần Phong duỗi tay ngăn lại, không cho ông ta vào phòng: “Phó đoàn trưởng, con gái hay thẹn thùng. Hai chúng tôi… cũng chỉ mới vừa xác định quan hệ, tạm thời chưa phải người nhà, nhưng tôi sẽ nỗ lực hơn.”
Phó đoàn trưởng đen mặt nói: “Nỗ lực cái gì hả, là cần thiết, biết chưa hả? Cần thiết phải hoàn thành nhiệm vụ này.”
Trần Phong lập tức đứng thẳng người, đáp: “Vâng, tôi nhất định sẽ hoàn thành, đây là nhiệm vụ cá nhân của tôi.”
“Nghe nói hôm nay cậu mang mấy thằng nhóc ra ngoài đánh nhau với người ta rồi cướp cô gái ấy về à?”
Trần Phong tóm tắt đơn giản tình huống, Phó đoàn trưởng tươi cười: “Giỏi lắm, anh hùng cứu mỹ nhân!”
Trần Phong đen mặt. Chuyện hôm nay nguy hiểm như thế, nếu Thanh Ti không gọi điện hỏi, nếu Du Dực không ra tay giúp đỡ tìm người thì anh sẽ hối hận cả đời mất.
Hai người nói chuyện một chút, Trần Phong tính toán thời gian Vương Thu Vũ tắm táp, có lẽ chuẩn bị ra rồi nên đuổi Phó đoàn trưởng đi.
Phó đoàn trưởng cũng không tỏ ra tức giận, “Được rồi, tôi sẽ quay lại sau. Đợi lát nữa tôi sẽ bảo quân y tới đây. Nếu cậu còn cần hỗ trợ gì thì cứ nói nhé.”
“Vâng.”
Rốt cuộc lại tiễn thêm được một người nữa đi, Trần Phong lập tức đóng cửa lại. Nếu tiếp theo mà còn có người tới gõ cửa thì anh nhất định sẽ ở trong phòng không ra ngoài.
Trần Phong đợi một hồi cũng không thấy Vương Thu Vũ ra thì lo lắng gõ cửa: “Tiểu Thu, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao ạ, em ra ngay đây…”
Một lát sau, Vương Thu Vũ mặc quần áo của Trần Phong rụt rè bước ra.
Thực ra cô đã tắm xong rồi, nhưng vì mặc quần áo của Trần Phong nên thấy hơi ngại, toàn thân đều bị hơi thở của anh bao trùm như thể đang được anh ôm trong lòng vậy.
Nghe được tiếng mở cửa, Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy thì mắt trợn tròn, không thể nhìn đi chỗ khác được nữa.
Vương Thu Vũ không cao, mặc áo sơ mi của Trần Phong nhìn như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn. Tay áo phải xắn cao, vạt áo dài gần tới đầu gối. Vì quần rất rộng nên cô quyết định không mặc, để lộ đôi chân nhỏ nhắn thon thả. Mái tóc vẫn còn ướt nhỏ nước xuống, gương mặt ửng hồng, ánh mắt e lệ, ngượng ngùng làm cho Trần Phong không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
Trần Phong nuốt nước bọt, tay véo mạnh vào đùi mới trấn áp được nỗi xúc động kia xuống, quay đầu đi không dám nhìn vào Vương Thu Vũ nữa.