Tham mưu trưởng cảm khái: “Nghe xem, đúng là một cô gái tốt. Thằng nhóc cậu phải biết quý trọng đấy, biết chưa hả?”
Phó đoàn trưởng đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng thế, Trần Phong, cậu may mắn lắm đấy nhé. Nhìn đi, cô gái tốt như thế này thì không được phụ lòng người ta. Nhanh chóng báo cáo chuyện kết hôn đi, đừng để cô Tiểu Vương chờ lâu đấy nhé!”
“Vâng!” Trần Phong đáp cực kỳ lớn.
Vương Thu Vũ ngồi nghe mà mặt đỏ bừng bừng, trong lòng lại thấy ấm áp. Lần này nói chuyện yêu đương với Trần Phong hoàn toàn khác một trời một vực với Tôn Khải trước đây. Những người bên cạnh Trần Phong đều là những người tốt, lương thiện, không hề tỏ ý chê bai khinh thường cô.
Tham mưu trưởng phất tay: “Đi nhanh về nhanh.”
Trần Phong gật đầu rồi kéo Vương Thu Vũ ra cửa.
Trên đường đi, hai người gặp không ít binh lính. Họ vừa thấy Vương Thu Vũ thì đều chào “chị dâu” rất to.
Vương Thu Vũ đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng lại chẳng hề cảm thấy buồn bực, ngược lại còn rất vui vẻ.
Sau khi lên xe, Trần Phong một tay giữ vô lăng, một tay nhất định nắm tay Vương Thu Vũ không buông: “Em không cần phải thẹn thùng, chuyện này phải làm quen dần. Sau này… sẽ thường xuyên đối mặt thôi.”
Vương Thu Vũ muốn rút tay về: “Anh lái xe cẩn thận đi, thế này rất nguy hiểm.”
Trần Phong không chịu buông ra: “Không sao, anh lái chậm. Em để anh nắm tay một chút, nếu không anh vẫn cứ cảm thấy chuyện này rất không chân thật.”
Cô cấu nhẹ lên mu bàn tay anh: “Thấy chân thật chưa?”
Trần Phong cười khì: “Hay em cứ cấu thêm cái nữa đi.”
Vương Thu Vũ cắn môi, trừng mắt với anh: “Trước kia anh chạm vào tay em một chút cũng đã đỏ mặt. Em còn tưởng da mặt anh mỏng lắm, không ngờ lại… dày như thế.”
“Trước kia làm sao giống bây giờ được. Lúc đó anh không biết em thích anh, với anh thì em chính là cô giáo Vương, đương nhiên anh không dám tùy tiện. Nhưng mà bây giờ…” Trần Phong dừng lại, không có ý nói tiếp.
Vương Thu Vũ hỏi: “Hiện tại thế nào? Hiện tại thì em không phải cô giáo Vương nữa à?”
Trần Phong liếc nhìn cô, nhếch miệng cười: “Hiện tại, em là bà xã của anh.”
Vương Thu Vũ lại đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Nói bậy, vẫn chưa phải nhé!”
Trần Phong gật đầu nghiêm túc: “Đúng, còn chưa phải, nên phải mau chóng nắm chặt. Em đừng vội, lần này anh sẽ chuẩn bị thật tốt cho hôn lễ của chúng ta.”
Vương Thu Vũ cảm thấy như mình đã rơi vào bẫy của Trần Phong. Rõ ràng trước kia thấy anh ấy giản dị, phúc hậu là thế, sao giờ lại… láu cá đến vậy.
Cô lại trừng mắt với anh: “Ai vội chứ?”
Trần Phong vội đáp: “Anh vội, anh quá sốt ruột. Ước gì ngày mai mình kết hôn luôn, ngày mai em sẽ trở thành vợ anh.”
Vương Thu Vũ cắn môi: “Em… em… Ba mẹ anh còn chưa biết đúng không?”
“Yên tâm, đừng sợ, ba mẹ anh hiền lắm. Nếu bọn họ gặp em rồi chắc nằm mơ cũng phải mỉm cười.”
Trần Phong không nói dối, nếu ba mẹ anh mà biết anh có một cô bạn gái như thế này thì chắc nằm ngủ cũng sẽ bật cười thành tiếng vì quá vui vẻ.
Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ: “Em đừng lo lắng về ba mẹ anh. Hai ngày nữa, chờ vết thương trên mặt em đỡ rồi anh sẽ dẫn em về gặp họ. Họ rất dễ sống chung, sau này dù chúng ta có kết hôn rồi, họ cũng sẽ không làm khó em, còn cực kỳ thích em nữa.”