“Nhờ Thanh Ti gọi điện thoại cho anh. Đêm qua, em hỏi cô bé địa chỉ đơn vị của anh, nói rằng sáng nay sẽ tới tìm anh. Cô bé vẫn nhớ chuyện này nên sáng nay mới gọi điện thoại cho em nhưng lại không ai nghe máy cả, vậy nên cô bé mới gọi cho anh hỏi thử xem đã thấy em tới chưa, kết quả là em vẫn chưa tới nơi. Anh nghĩ rằng nhất định em đã xảy ra chuyện rồi, có lẽ là bị tên Tôn Khải kia bắt được, anh vội đi tìm ba của Thanh Ti nhờ hỗ trợ, anh ấy là thủ trưởng trước kia của anh. Anh kể cho anh ấy nghe tình huống của em, anh ấy nhanh chóng tìm được manh mối, lúc này anh mới có thể tìm được em. Vậy mới nói, lần này phải cảm ơn Thanh Ti và anh Dực.”
Trần Phong nắm tay Vương Thu Vũ: “Hai ngày nữa, anh sẽ dẫn em tới nhà Thanh Ti, trực tiếp gặp mặt để cảm ơn họ.”
Vương Thu Vũ vừa nghe vậy liền hận không thể tới nhà Thanh Ti ngay lập tức, cô có thể có ngày hôm nay, có thể ở cạnh Trần Phong, có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tất cả đều phải cảm ơn Thanh Ti.
Nhưng Vương Thu Vũ biết, người ta đã giúp mình một chuyện lớn thế này, không thể quá lỗ mãng được, muốn đi cũng phải chuẩn bị lễ vật cảm tạ cho tốt, cho dù không quý giá nhưng nhất định phải có thành ý.
Vương Thu Vũ gật đầu: “Thanh Ti quả thật là tiểu phúc tinh của em. Nếu không nhờ có cô bé, em đã sớm bị Tôn Khải làm loạn đến mức không thể tiếp tục đi dạy rồi, càng... không thể gặp được anh, lần này phải cảm ơn cô bé thật cẩn thận mới được.
Trần Phong cười nói: “Cứ chờ thêm một thời gian nữa đi... Chờ đến khi chúng ta kết hôn, phải cho Thanh Ti một bao lì xì thật to.
Vương Thu Vũ đỏ mặt, cắn răng nói: “Một cái là không đủ.”
“Vậy thì phải bao nhiêu nhỉ, em một cái, anh một cái, để bảo ba mẹ anh mỗi người cho cô bé một cái...”
Vương Thu Vũ nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào. Cô không nhịn được mà hình dung đến những ngày tháng sau khi kết hôn của hai người.
Hai người vội vàng trở về đơn vị. Vừa tới canteen đã thấy rất đông người. Lần đầu tiên Vương Thu Vũ nhìn thấy nhiều quân nhân đến vậy, tất cả mọi người đều nhìn cô, cô ngại ngùng đến nỗi muốn chạy ra trốn sau lưng Trần Phong. Tham mưu trưởng thấy bọn họ thì hô lên: “Hai người đã về đấy à? Mau mau, mau đến đây nào, ngồi ăn cơm.”
Trần Phong kéo Vương Thu Vũ qua đó. Vương Thu Vũ giải thích với tham mưu trưởng: “Tham mưu trưởng, ngại quá, là lỗi của em, tại em kéo anh Trần Phong đi dạo nên mới mất thời gian như vậy.”
Cô sợ rằng vì mình mà sẽ khiến Trần Phong để lại ấn tượng không tốt trong lòng lãnh đạo.
Trần Phong làm sao có thể để Vương Thu Vũ nhận lỗi về mình chứ, anh lập tức nói: “Chuyện này không liên quan tới em.”
Anh nói với tham mưu trưởng: “Là do em muốn mua thêm cho cô ấy vài bộ quần náo, nếu Tiểu Thu không giục em về thì em còn muốn tiếp tục mua tiếp ấy chứ.”
Tham mưu trưởng gật đầu: “Cậu làm thế không sai, nên mua nhiều đồ cho bạn gái mới đúng, nếu không thì làm bạn trai làm gì chứ?”
Vương Thu Vũ kinh ngạc, cô không ngờ lãnh đạo của Trần Phong lại nói như vậy.
Tham mưu trưởng đứng dậy, sang sảng nói: “Hôm nay Trần Phong dẫn đối tượng...”
Trần Phong ngắt lời, nhắc nhở ông: “Tham mưu trưởng, là vợ chưa cưới của em...”
Đối tượng làm sao nghe thân thiết như vợ chưa cưới được chứ.
Tham mưu trưởng gật đầu: “Đúng đúng, là vợ chưa cưới. Đây là vợ chưa cưới của Trần Phong, cô giáo Tiểu Vương. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy đến đơn vị của chúng ta. Sau này, đợi cậu ta kết hôn thì cô ấy chính là người nhà của chúng ta... Mọi người cùng chào đón cô giáo Tiểu Vương nào.”
Tất cả mọi người lập tức vỗ tay như sấm, Vương Thu Vũ đỏ mặt, đứng bên cạnh Trần Phong, cô vừa thấy ngại ngùng, lại vừa thấy vui mừng khi chiến hữu của Trần Phong chào đón mình.
Tham mưu trưởng nâng tay, tiếng vỗ tay liền ngừng lại.
Ông nói: “Tiểu Vương đói bụng rồi phải không? Mau ngồi xuống đi, ăn cơm ăn cơm, chiều tôi sẽ cho Trần Phong nghỉ phép để cậu ta dẫn em đi shopping.”