Đầu óc Vương Thu Vũ có chậm chạp đến mấy thì cũng có thể cảm nhận được lãnh đạo và chiến hữu của Trần Phong đối xử với mình nhiệt tình thế nào, trong lòng cô lại càng ấm áp, càng không dám có thêm yêu cầu gì nhiều cả.
Vương Thu Vũ vội xua tay: “Không cần không cần, không thể để ảnh hưởng đến công tác của anh ấy được, sau này... Sau này có cơ hội em sẽ lại đến đây, không có gì gấp gáp đâu ạ.”
Tham mưu trưởng lại càng thêm vừa lòng với Vương Thu Vũ, đúng là giáo viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng có khác, quả là hiểu chuyện.
“Yên tâm, không ảnh hưởng gì đâu, bình thường thằng nhóc này cũng không bận bịu gì.”
Những người khác cũng hùa theo nói Trần Phong không bận, cho dù có công việc thật thì ít đi một Trần Phong cũng không sao.
Trần Phong trộm nắm tay Vương Thu Vũ, cười nói: “Chiều nay anh sẽ đi dạo cùng em, yên tâm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu mà. Nếu em mệt thì về phòng kí túc của anh nghỉ ngơi đã, chờ anh xử lý xong công việc, anh sẽ đưa em về.”
Vương Thu Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em có thể tự về mà.”
Tham mưu trưởng lập tức nói: “Làm sao có thể để một cô gái như cô tự trở về nhà được chứ, đây không phải là tác phong của binh sĩ chúng tôi.”
Trần Phong nói: “Nghe lời anh đi, hôm nay em còn bị hoảng sợ nữa mà. Xảy ra chuyện buổi sáng như vậy, anh cũng không an tâm nếu để em tự về nhà.”
Vương Thu Vũ đỏ mặt gật đầu, cô cũng rất thích cảm giác được người khác quan tâm như thế này.
Bữa cơm này, Vương Thu Vũ ăn được không ít, tuy rằng trên bàn ăn cũng không thiếu cảnh bị người trêu ghẹo, nhưng mà... quen dần thì không sao nữa rồi. Hơn nữa, Vương Thu Vũ cũng hiểu rõ rằng những người này không hề có ý xấu, bọn họ thực sự rất hoan nghênh cô tới nơi này.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Phong và Vương Thu Vũ tới nói lời chào tạm biệt với mọi người rồi rời đi.
Tham mưu trưởng nhìn bóng dáng hai người, trên mặt nở nụ cười hiền từ của người ba: “Ái chà chà, thằng nhóc này cứ im hơi lặng tiếng như thế mà lại tìm được một cô gái tốt như vậy, không tồi không tồi...”
Mấy người khác cũng liên tục gật đầu. Còn không phải sao, tuy vừa nãy mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ấn tượng mà Vương Thu Vũ để lại cho bọn họ không tệ chút nào. Mặc dù cô không phải là người vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn, ngũ quan thanh tú, tạo cho người khác cảm giác dễ chịu. Tính tình của cô cũng rất tốt. Trong bữa cơm, cho dù bọn họ có hay trêu chọc đùa giỡn thế nào, cô ấy cũng chỉ đỏ mặt cười cười, giọng nói cũng không có gì khó chịu cả. Nói chuyện rất lễ phép, hiểu biết. Quan trọng nhất là khi cô ấy ở bên Trần Phong, họ có thể cảm thấy cô ấy thật sự rất thích Trần Phong.
Trong đơn vị cũng không có quá nhiều nơi để thăm thú, sân huấn luyện, bãi tập bắn, phần lớn đều là những địa điểm kiểu này. Nhưng Vương Thu Vũ lại là lần đầu tiên tới nơi này, dù sao cũng là người mới, nhìn thấy cái gì không hiểu là sẽ hỏi lại, trên đường hai người đi gặp phải không ít binh sĩ. Ban đầu khi bị người khác nhìn, Vương Thu Vũ vẫn còn đỏ mặt nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Đi dạo một vòng, Trần Phong lo rằng Vương Thu Vũ sẽ mệt nên mới đưa cô về nghỉ ngơi.
“Đây là phòng kí túc xá của anh, hiện tại em cứ nghỉ ngơi đi, mệt mỏi thì cứ ngủ một giấc, chờ anh xong việc sẽ đưa em về nhà.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, vậy anh nhanh đi đi, em ở đây không sao đâu.”
“Vậy... anh đi trước nhé.”
“Anh đi đi.” Vương Thu Vũ không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của Trần Phong. Cô vừa tới mà lại như vậy, cho dù lãnh đạo nhà người ta không ngại, nhưng trong lòng cô vẫn thấy băn khoăn.
Trần Phong vẫn không động đậy.
Vương Thu Vũ thấy anh như vậy thì không hiểu, cô nghi hoặc, hỏi anh: “Sao thế anh, có phải là có chuyện gì khác không?”
Trần Phong nhức đầu: “Không có gì, nhưng mà... Em không có gì để nói với anh sao?”