Lúc này, Vương Thu Vũ đỏ mặt gọi một tiếng: “Cô giáo Tôn...” Sau đó liền đứng bên cạnh Trần Phong không hề động đậy thêm, tay cũng không rút ra.
Cô giáo Tôn thấy tình huống như vậy thì làm gì mà không hiểu chứ, đây là thành đôi rồi còn gì nữa?
Bà cũng nói rằng, chỉ cần Vương Thu Vũ tới nói rõ ràng mọi chuyện thì đôi tình nhân nhỏ bé này nhất định sẽ thành, làm sao còn có chỗ cho người khác chứ. Cô giáo Tôn ngày nào cũng nghĩ tới chuyện này, giờ có thể xem như yên tâm rồi.
Giữa trưa hôm nay bà Lý còn lôi kéo cô giáo Tôn, hỏi xem có biết bao giờ Trần Phong quay về không?
Lúc ấy cô giáo Tôn cũng không trả lời bác Lý vì vẫn đang chờ đợi để nghe tin tức tốt lành của Vương Thu Vũ và Trần Phong. Bà bước tới, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ: “Hai người đã về rồi đó à? Đã ăn cơm chưa?”
Bà vốn muốn trêu trọc hai người bọn họ một ben, nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ rực của Vương Thu Vũ thì lời nói đến miệng liền nuốt xuống, thầm nghĩ, quên đi, làm trò nhiều như vậy trước mặt mọi người làm gì, đừng nói nữa, về sau lại lén hỏi lại xem sao.
Vương Thu Vũ cười ngượng ngùng, nói: “Còn chưa ăn ạ, chúng cháu đang định mang đồ lên chuẩn bị nấu cơm đây.”
“Chưa ăn sao, vậy hai người mau về nhà nấu ăn đi. Cũng không còn sớm nữa đâu.”
Trần Phong cười nói: “Vâng, chúng cháu về trước đây, về sau chúng sẽ đến nhà dì.”
Cô giáo Tôn không nhịn được mà trêu ghẹo một câu: “Nhìn cậu xem, mặt mày đúng kiểu đường làm quan rộng mở, về sau cũng đừng quên dì Tôn của cậu đó nhé.”
“Dì yên tâm, làm sao cháu có thể quên dì được, về sau... còn phải nhờ dì hỗ trợ nhiều mà.”
Mặc dù Trần Phong có thể không nói rõ nhưng ý tử của anh lại rất dễ hiểu. Sau này, chờ đến khi bọn họ kết hôn, hôn lễ có nhiều thủ tục rườm rà như vậy, đương nhiên là cần phải nhờ cô giáo Tôn hỗ trợ rồi. Hai người bọn họ có thể thành đôi thế này cũng nhờ một phần nỗ lực không nhỏ của cô giáo Tôn.
Ý cười trên mặt cô giáo Tôn càng lúc càng đậm: “Được được được, tôi có thể chờ nha...”
Vương Thu Vũ đứng cạnh đỏ mặt, cũng không nói điều gì khác, dù sao... Tất cả mọi người đều đã biết, hơn nữa, bọn họ cũng đều thấy hết rồi, có lẽ… sẽ không có ai tiếp tục giới thiệu đối tượng cho Trần Phong nữa.
Cô giáo Tôn không nhịn được mà nhỏ giọng nói với Vương Thu Vũ một câu: “Vương Thu Vũ, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ra trận, bảo đảm có thể thành công mà!”
Vương Thu Vũ càng thêm mặt đỏ tai hồng, cắn răng nói: “Vẫn là... phải cảm ơn dì rồi.”
Nếu không có cô giáo Tôn thì thật sự cô sẽ không có dũng khí đứng lên như vậy, nói đi nói lại thì thật sự phải cảm ơn bà ấy.
Cô giáo Tôn càng nhìn càng vừa lòng, bà càng cảm thấy Trần Phong sánh đôi với Vương Thu Vũ thế này quả là do ông trời tác hợp mà, hai người bọn họ quả thực là có tướng phu thê.
Đang nói chuyện, bà đã nhìn thấy bà Lý đi cùng cô cháu gái đang từ phía xa tiến lại. Bà thầm nghĩ: “không ổn rồi”, lập tức nói: “Thôi tôi không dây dưa hai người nữa, hai người mau mau về nhà nấu cơm ăn đi.”
“Vâng, chúng cháu lên nhà đây.”
“Mau đi thôi, đi thôi…” Bà thúc giục.
Nhưng không kịp nữa rồi, Trần Phong còn chưa kịp xách đồ lên, giọng nói sang sảng của bà Lý đã vang lên.
“Tiểu Trần đó à...”
Trần Phong nghe được giọng nói kia liền quay đầu lại, thấy bà Lý dẫn một cô gái đi tới.
Vương Thu Vũ nhận ra bà Lý, thấy người con gái đứng cạnh bà thì trong lòng căng thẳng. Cô liền đoán ra đây nhất định là cháu gái của bà ấy.