Trước đây, mỗi lần rời đi, trong lòng Trần Phong tuy đều có chút cảm giác không nỡ nhưng tối nay, anh lại… càng thấy không nỡ hơn.
Chờ Vương Thu Vũ đóng cửa lại xong, anh vẫn đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới xuống tầng. Khi xuống dưới, anh vẫn ngước lên cửa sổ nhà mình. Anh nhìn thấy sau cửa sổ có một bóng người, nụ cười trên mặt anh càng thêm rực rỡ. Trần Phong vẫy tay với người đang đứng bên cửa sổ trên tầng, Vương Thu Vũ nhìn thấy thế thì mím môi nở nụ cười, nhanh chóng tắt đèn trong phòng để Trần Phong có thể nhanh trở về đơn vị.
Trần Phong quả thật là chuẩn bị đi rồi, anh sợ rằng nếu mình không đi thì Vương Thu Vũ cũng sẽ không đi nghỉ. Nhưng anh không nghĩ tới rằng mình đang chuẩn bị rời đi lại bị người khác cản lại, chính là bà Lý.
Bà Lý vẫn chưa hết hy vọng. Cháu gái bà vừa xinh đẹp, công việc lại tốt. Bà cảm thấy Trần Phong nhất định là chưa hiểu rõ cháu gái mình, vậy nên mới không biết cháu gái bà tốt thế nào, nếu không làm sao cậu ta có thể bỏ qua cháu gái bà mà đi tìm một giáo viên tiểu học chứ.
Bà ngăn Trần Phong lại, thân thiết hỏi: “Tiểu Trần, cháu chuẩn bị quay về đơn vị sao?”
“Đúng ạ, đơn vị cháu có việc, cháu đang muốn nhanh chóng quay về đây. Bà Lý, bà có chuyện gì sao?” Trần Phong gật đầu, trong lòng anh đã nảy sinh phòng bị rồi. Anh đã chuẩn bị tinh thần, mặc cho bà Lý nói gì, anh cũng sẽ không đáp ứng, chuẩn bị đường lui cho mình.
“Tiểu Trần à, hôn nhân là chuyện cả đời, cháu đừng trách bà Lý lắm miệng, nhưng cháu không thể tuỳ tiện lấy một người như thế biết không?” Bà Lý đã hỏi thăm qua, biết Vương Thu Vũ là giáo viên tiểu học, nhà cũng không phải ở Thủ đô này mà hình như là từ một thị trấn xa xôi nhỏ bé nào đó đến đây. Trong lòng bà hừ lạnh một tiếng, điều kiện này làm sao có thể so sánh với Văn Văn nhà bà chứ?
Sắc mặt Trần Phong trở nên lạnh lùng: “Bà Lý, lời này của bà có ý gì vậy? Đúng là kết hôn là chuyện không thể tuỳ tiện nên cháu mới ngàn chọn vạn tuyển, tìm suốt bao nhiêu năm qua mới tìm được vợ chưa cưới của mình bây giờ, bà có biết Tiểu Thu là cô gái mà cháu nhất kiến chung tình, cháu đã phải theo đuổi cô ấy rất lâu mới thành công không?”
Trần Phong không phải là người nói nhiều, trước mặt người khác, anh lại càng không nói năng lỗ mãng như vậy. Nhưng hôm nay, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho vợ mình, cái gì mà tuỳ tiện chọn chứ, không lẽ không lấy cháu gái bà ta là không được sao?
Bà Lý nghe vậy thì nhất thời không nói nổi nên lời, ý tứ này của anh bà ta đều hiểu, nhưng bà không chịu buông tha dễ dàng như vậy, tiếp tục nói: “Tiểu Trần à, không thể nói như vậy được. Biết mặt nhưng không biết lòng, cháu quen biết cô ta được bao lâu, có thể so sánh với hàng xóm bao nhiêu năm nay như chúng ta sao? Cháu nghe bà Lý nói một câu đi, ngàn vạn lần đừng để bị lừa gạt. Bà biết cháu là một người thành thật phúc hậu, không có tâm tư xiêu vẹo gì, nhưng cháu không biết đâu, bây giờ những cô gái bên ngoài kia vô cùng phức tạp, bọn họ vì muốn có hộ khẩu ở Thủ đô, chuyện gì cũng…”
Ánh mắt Trần Phong lạnh lùng, vội cắt lời bà: “Bà Lý, đơn vị cháu còn có việc gấp, cháu phải đi đây. Những lời bà nói cháu đều hiểu rồi, nhưng bà yên tâm, Tiểu Thu nhà cháu rất tốt, cô ấy không phải người như vậy. Huống hồ, nếu người lừa gạt cháu là cô ấy thì cháu còn ước cô ấy lừa cháu sớm hơn kia. Ý tốt của bà cháu xin nhận. Bà yên tâm, sau này khi chúng cháu kết hôn, cháu nhất định sẽ mời bà đến dự. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bà mau về nhà nghỉ ngơi đi.”