Cô giáo Tôn nói: “Không sao, không cần thu dọn đâu. Đúng rồi, Tiểu Vương này, nhà cháu có gì ăn được không? Anh trai và chị dâu tôi còn chưa ăn sáng.”
Vương Thu Vũ nghe vậy thì lập tức đặt bài tập của học sinh trong tay xuống: “Giờ này mà hai bác vẫn chưa ăn sáng sao? Vậy thì hẳn là rất đói rồi! Hai bác chờ cháu một chút, cháu sẽ làm đồ ăn sáng cho hai bác. Hai bác ăn bánh mì được không ạ?”
Ba mẹ Trần Phong gật đầu: “Không sao, hai bác tuỳ tiện ăn gì cũng được, không cần phiền phức quá.”
“Không phiền gì đâu ạ, cháu làm rất nhanh thôi. Hai bác không chê cháu nấu khó ăn là được rồi ạ.” Vương Thu Vũ nghĩ rằng đây là họ hàng của cô giáo Tôn nên đối xử với họ rất nhiệt tình.
Cô vào bếp, nướng nóng lại bánh mì rồi lại lấy đồ mà hôm qua Trần Phong mang tới cho mình ra chuẩn bị nấu, do dự một chút, không thể làm những món phức tạp được, bọn họ sẽ bị đói mất. Rán một ít trứng và rau hẹ, lại thêm một chút thịt heo xào tiêu xanh.
Vương Thu Vũ từng làm phụ bếp trong nhà hàng nên tốc độ chuẩn bị đồ ăn, nấu nướng rất nhanh, người bên ngoài chưa đợi bao lâu đã thấy mùi thơm nghi ngút lan ra từ bếp. Mẹ Trần Phong còn đang muốn đến bếp nhìn trộm một chút trong chốc lát thì đã vội quay lại, nhỏ giọng nói: “Cô bé này nấu cơm nhanh nhẹn thật đó.”
Ban nãy, khi vừa nhìn thấy Vương Thu Vũ, mẹ Trần Phong không có chút nào bài xích cô gái này cả. Cô gái này nhìn vô cùng dịu dàng hoà thuận. Dù sao cũng là giáo viên tiểu học, làm sao tính cách có thể kém chứ. Bây giờ lại thấy cô nấu nướng vô cùng thuận thục, là biết đây không phải loại con gái được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng có người chiếu cố. Về sau nếu cô bé này ở cùng với con trai bà, cũng có thể chăm sóc cho Trần Phong.
Trong lòng mẹ Trần Phong đã bắt đầu vui mừng, càng nhìn càng thấy Vương Thu Vũ vừa mắt. Bà sớm đã muốn tìm một cô gái như vậy cho con trai mình, tính tình tốt, lại biết chăm sóc người khác, thành thật sống là được. Chuyện cô bé là người bản địa hay người ngoại tỉnh thì đều giống nhau cả, đây căn bản không phải là vấn đề quan trọng.
Bà Lý ở bên cạnh bĩu môi khinh thường: “Mấy đồ này đều do Trần Phong nhà các người mang tới còn gì, có thể nấu cơm nhanh cũng không nhất định là nhân phẩm sẽ tốt.”
Cô giáo Tôn châm chọc nói: “Ha ha, đúng vậy, nhân phẩm người khác không tốt, chỉ có nhà các người nhân phẩm tốt, cháu gái bà tốt là được hả?”
Bà Lý trừng mắt nhìn cô giáo Tôn: “Cháu gái tôi thì làm sao, cháu gái tôi tốt hơn cô ta một vạn lần.”
Sắc mặt ba mẹ Trần Phong không tốt lắm, lời này của bà Lý khiến bọn họ cũng không tin tưởng những gì mà bà từng nói nữa. Con trai họ mang đồ cho cô gái đó thì sao? Theo đuổi con gái làm sao có thể không làm thế được? Nếu con trai họ dùng mấy thứ này mà theo đuổi được con gái nhà người ta, vậy càng chứng minh cô gái này không phải là người hám lợi, vậy càng tốt.
Mẹ Trần nói: “Bà Lý, cháu gái bà khẳng định là tốt rồi, nhưng lời này cũng không thể nói thế được.”
“Mẹ Phong Tử à, bà ngàn vạn lần đừng vì cô ta nấu cho bà bữa ăn mà bị che mắt. Các người vừa gặp nhau, làm sao có thể hiểu rõ cô ta chứ, cô ta cũng không phải là cháu gái tôi, con bé là hai người tận mắt nhìn từ nhỏ đến lớn còn gì.”
Ba Trần Phong nói thêm một câu: “Chuyện này… Bà Lý à, thật ra tôi chưa thấy cháu gái bà quá 2 lần đâu, lần cuối gặp nó hình như là từ 10 năm, à không, 12 năm trước ấy chứ?”