Nhưng hiện tại xem ra cô bé này không sai, không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, trật tự rõ ràng, là một người biết tiến biết thoái.
Mẹ Trần ăn miếng thịt xào tiêu mà Vương Thu Vũ nấu: “Món ăn này không tệ đâu, lửa nấu vừa đủ, không sống không kĩ, cũng giống như chuyện làm người, không thể quá yếu mềm được.”
Ba Trần Phong gật đầu: “Đúng vậy, tốt lắm, không gây chuyện nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt được, tốt lắm!”
Ông nói liền hai câu tốt lắm, đủ thể hiện rằng ông rất vừa lòng.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đã vui mừng đến không gì có thể tả nổi, cho dù có bà Lý ở đây cũng không thể cản trở được niềm vui của bọn họ được. Con trai bọn họ thật tinh mắt, cứ thế im lặng không chút động tĩnh mà làm nên chuyện đại sự, tìm được một cô gái tốt như vậy. Giờ phút này hai ông bà thật sự là hận không thể kéo Vương Thu Vũ về nhà, nhanh nhanh chóng chóng để cô đi đăng kí với Trần Phong nhà họ.
Mẹ Trần đã coi Vương Thu Vũ là người nhà mình rồi, đương nhiên bà không thể nhìn cảnh con dâu mình bị người khác bắt nạt được, bà buông đũa nói: “Bà Lý à, đây là chuyện nhà người ta, người ta vừa lòng là được, bà là người ngoài, đừng có xen vào.”
Ba Trần gật đầu: “Đúng vậy, có câu nói rằng “Dỡ mười toà miếu còn không bằng phá một cuộc hôn nhân”. Người ta đã định rồi, bà cần gì phải làm thế chứ? Đây không phải là khiến người ta phiền chán sao?”
Thái độ của hai ông bà không thể rõ ràng hơn nữa, cô giáo Tôn đứng bên cạnh thấy vậy thì thở ra một hơi. Bà biết rằng Tiểu Vương tính tình tốt, ba mẹ Trần Phong làm sao có thể không thích được chứ.
Bà Lý kinh ngạc: “Các người, các người… Như vậy mà các người cũng có thể cho qua sao?”
Vương Thu Vũ tức giận cắn răng: “Bà Lý, cháu thấy chuyện cháu và Trần Phong có quan hệ thế nào không hề liên quan gì đến bà cả. Cháu và Trần Phong đã xác định rồi, trừ khi là ba mẹ anh ấy vô cùng không thích cháu đến mức dù cháu có làm gì thì anh ấy cũng sẽ không thay đổi quyết định, khi ấy cháu mới có thể buông tay. Còn không thì mặc kệ người khác nói cái gì, cháu cũng không chia tay với Trần Phong, bà hãy bỏ suy nghĩ tâm tư muốn chia cắt chúng cháu đi!”
Ba mẹ Trần Phong ở bên cạnh kích động đến thiếu chút nữa xông lên nói luôn tại hiện trường, chúng ta đồng ý, chúng ta rất rất thích cháu. Hai ông bà giờ có chút hối hận rồi, lẽ ra họ không nên giấu giếm thân phận như thế.
Bà Lý tức giận đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng dày thêm: “Cô, cô… mắt các người mù hết rồi sao? Cháu gái tôi điều kiện tốt như thế, xinh đẹp đến thế mà không cần, lại đi thích loại con gái này…”
Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở từ bên ngoài, Trần Phong đen mặt, nghiêm túc nói: “Bà Lý, cháu gái bà cao giá như thế, cháu không xứng đâu. Phiền bà về sau đừng đến nhà cháu nữa, nhà cháu chật hẹp, không phù hợp với người cao quý như bà, bà tìm nơi tốt đẹp cho cháu gái bà đi.”
Vương Thu Vũ thấy Trần Phong tới thì vui mừng ra mặt: “Anh tới rồi!”
Trần Phong đến bên cạnh, cầm tay cô: “Để em phải chịu oan ức rồi.”
Sau đó anh liếc mắt nhìn ba mẹ, do dự không biết có nên vạch trần ba mẹ mình không. Vừa rồi anh đã đứng ngoài nghe một lát, biết rằng ba mẹ mình vẫn chưa để lộ thân phận trước Vương Thu Vũ. Ba mẹ Trần Phong nhìn anh, xem ra phải nhanh giới thiệu thôi.
Bà Lý tức giận: “Cả nhà các người là đồ không biết tốt xấu. Hừ, sớm muộn gì các người cũng sẽ phải hối hận thôi…”
Mẹ Trần Phong đập bàn, không đồng ý: “Vậy thì cũng không liên quan gì với bà cả. Bà đừng tưởng mình lớn tuổi mà có thể lên mặt, ở đó khoa tay múa chân ở nhà chúng tôi. Nếu con trai tôi thật sự cưới cháu gái bà thì mới là chuyện đáng phải hối hận đó. Bà mau đi đi, cháu gái bà cho dù có tốt đẹp cỡ nào cũng đừng có dính lên nhà chúng tôi.”