Da mặt bà Lý và Lý Văn Văn có dày đến đâu thì giờ phút này cũng không chịu được.
Lý Văn Văn cắn răng, tên này quả thật là một thằng đầu gỗ mà. Cô ta xinh đẹp như vậy, vì sao mà hắn ta lại không thích cô ta chứ?
Lý Văn Văn tức giận đến nỗi bộ ngực phập phồng lên xuống, nhưng dù liếc nhìn Trần Phong cũng không thèm, lại quát bà Lý một câu: “Rốt cuộc bà có tránh ra không, nếu bà cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đó. Các người có quấy rầy tôi nữa cũng vô dụng.”
Cô giáo Tôn đã sớm nhìn thấy cảnh này, liền gọi hàng xóm lầu trên lầu dưới chạy xuống, cao giọng nói: “Ôi trời ơi, thiên lý ở đâu đây, sao vẫn cứ quấn quít người ta không tha thế này?”
“Bà Lý à, bà không biết xấu hổ thì thôi, cháu gái bà cũng cần mặt mũi chứ! Biết rõ người ta đã có bạn gái, còn sắp kết hôn mà vẫn còn quấn quít lấy không tha, muốn làm ra chuyện gì đây? Bà không sợ người khác mà biết thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cháu gái bà à?”
“Nếu tôi mà biết Trần Phong đã có bạn gái rồi thì tôi nhất định sẽ bảo khuê nữ nhà mình tránh xa cậu ta ra một chút, cố gắng giữ khoảng cách, làm gì thì làm cũng không thể làm loại chuyện vô đạo đức thế này được chứ?”
“Đúng thế đúng thế! Văn Văn à, cô đừng có nghe lời bà nội cô. Cô lớn lên xinh đẹp thế này, đâu phải là không tìm được bạn trai, tội gì phải quấn quít lấy Trần Phong như thế này chứ?”
Mấy người mà cô giáo Tôn tìm đến đây đều là những bác gái có sức chiến đấu không tồi, mỗi người nói một câu, khiến bà Lý và Lý Văn Văn không thể phản bác lại câu nào. Lý Văn Văn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt lườm bà nội mình.
Nói cái gì mà chỉ cần cô ta đứng trước mặt Trần Phong thôi là được, không tin hắn ta không thích cô chứ. Nhưng hiện giờ ngay cả nhìn Trần Phong cũng không thèm nhìn cô ta, còn bị mấy bà già lắm mồm này cười nhạo.
Bà Lý quát: “Các bà câm miệng hết cho tôi, cháu gái tôi tốt như vậy, tôi đây là không muốn Trần Phong bị người khác lừa gạt, hy vọng cậu ta có thể có gia đình tốt, hôn sự tốt, tôi làm gì sai chứ…”
“Ôi chộ ôi, các bà nghe xem, bà ta còn ăn nói đàng hoàng thế cơ mà. Vì muốn tốt cho Trần Phong á? Tôi thấy bà coi Trần Phong là thằng ngốc ấy chứ! Tất cả mọi người ở đây đều là hàng xóm, trước kia tôi không nói, nhưng chính bà từng nói gì, bà không nhớ sao?”
Có một người nói với mọi người xung quanh: “Mọi người nghe này, lúc trước tôi có nói với bà Lý rằng tuổi tác của Văn Văn và Trần Phong cũng xấp xỉ nhau, giới thiệu Văn Văn cho cậu ấy đi, bà Lí đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, bà nói cái tên Trần Phong kia chỉ là một thằng què cụt chân, một thằng tàn phế, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện kết hôn, còn nói Văn Văn nhà bà tương lai phải gả cho người giàu có, loại người như Trần Phong cũng không xứng để xách giày cho cháu gái bà, còn chưa được hai năm sao bà đã vội quên thế?”
Trần Phong nhíu mày, bị người ta nói như vậy anh thật sự rất tức giận, nhưng lời này anh cũng nghe nhiều rồi nên hiện giờ cảm xúc cũng nhạt phai đi nhiều, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn bà Lý và cháu gái bà ta, chán ghét nhíu mày.
Cô giáo Tôn tức giận đến đổi sắc mặt: “Bà còn dám nói những lời như vậy sao? Ha ha... Xem ra bà cháu nhà bà chắc chắn có vấn đề gì rồi? Không phải là cháu gái bà không ai thèm lấy nên bà mới cố tình gán ghép cô ta với Trần Phong đó chứ?”
Bà Lý giống như bị người ta nói trúng tim đen, liền mắng: “Bà cút đi cho tôi.”
Cô giáo Tôn nói: “Thẹn quá thành giận à, tôi thấy tám phần là tôi đoán trúng rồi.”
“Tôi không thèm chấp nhặt với các người, một đám bà tám lắm lời.” Bà Lý kéo Lý Văn Văn muốn rời đi.
Lý Văn Văn tức giận đến xanh cả mặt, vùng tay ra. Hôm nay cô ta đến đây đúng thật là tự rước lấy nhục mà, lẽ ra cô ta không nên nghe lời bà nội mình làm gì.