Sau khi mọi thứ đã sạch sẽ gọn gàng, mọi người chuẩn bị rời đi thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong bếp truyền tới. Vương Thu Vũ mặc tạp dề đi ra: “Khiến mọi người cả buổi tối không thể nghỉ ngơi, đã đến giúp lại còn phải quét dọn nhà, tôi cảm thấy rất áy náy nên có làm chút thức ăn. Mọi người ăn xong rồi hãy về.”
Ba người đàn ông không để ý đến lời cảnh cáo của Trần Phong, nhanh chóng chạy vào bếp, giúp Vương Thu Vũ bưng thức ăn.
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Mọi người cứ ăn trước đi, vẫn còn món cá trong bếp, nếu không đủ tôi sẽ làm thêm mì cho mọi người.”
Ba người cũng không chút khách sao, “Cảm ơn chị dâu.”
Thường ngày bọn họ chịu huấn luyện với cường độ lớn lên ăn rất nhiều. Tối lại đã vận động nhiều như vậy, đương nhiên là đói bụng, mà thức ăn Vương Thu Vũ nấu lại rất ngon nữa. Chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã bị bọn họ ăn gần hết. Trần Phong ở bên cạnh chẳng ăn được bao nhiêu. Anh oán hận nhìn Vương Thu Vũ, cô cũng lén nhìn anh với ánh mắt vỗ về.
Ba người ăn no rồi mới rời khỏi, lúc ra về vẫn còn lo lắng không biết sau này còn cơ hội đến đây ăn cơm hay không.
Dĩ nhiên Vương Thu Vũ rất nhiệt tình nói có thể đến bất cứ lúc nào, khiến ánh mắt Trần Phong trở nên vô cùng u tối.
Sau khi ba người đó ra về, vừa đóng cửa lại, Trần Phong liền ôm chặt lấy Vương Thu Vũ: “Sau này không nấu thức ăn cho đám tiểu tử thối đó nữa, em chỉ cần nấu cho anh ăn là được rồi.”
“Xem anh kìa, người ta giúp đỡ chúng ta, một bữa ăn cũng không cho…” Vương Thu Vũ vỗ vỗ tay Trần Phong: “Anh thoải mái chút đi.” Cô vô ý chạm vào vết thương trên mu bàn tay anh, khiến anh khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao thế, tay bị thương rồi sao? Để em xem.” Cô vội vàng nắm lấy tay Trần Phong, nhìn thấy chỗ da bị phồng lên, trong lòng thấy đau xót.
“Sao anh lại không nói sớm với em? Rất đau phải không? Em đi lấy đồ băng bó lại giúp anh.”
Trần Phong ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, giơ tay ra để Vương Thu Vũ băng bó. Vết thương này đối với anh không đáng kể gì, nhưng anh thích nhìn thấy dáng vẻ Vương Thu Vũ quan tâm đến anh.
Vương Thu Vũ quấn băng gạc xong, dặn dò: “Lần sau nếu bị thương thì anh phải nói cho em biết sớm.”
Trần Phong gật đầu: “Ừ, lúc nãy ba tên tiểu tử thối đó giống hệt như thổ phỉ, ăn nhanh như vậy, khiến anh chưa ăn được bao nhiêu.”
Vương Thu Vũ mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ Trần Phong bĩu môi, đột nhiên cảm thấy thật là dễ thương, cô nâng mặt anh: “Em làm thức ăn riêng cho anh có được không, chỉ làm cho một mình anh thôi.”
Trần Phong gật đầu: “Được.”
Ba chiến hữu của Trần Phong khi vừa đi xuống lầu thì nhìn thấy bà Lý vẫn nằm ở đó. Họ miễn cưỡng gọi 120, sau đó bỏ đi. Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, bà lão này nằm ở đây lâu như vậy cũng không ai quan tâm, có thể thấy nhân phẩm tệ đến mức độ nào. Bọn họ có thể gọi điện thoại giúp bà ta, cũng xem như là tận tình tận nghĩa lắm rồi.