“Tôi biết. Du phu nhân, chị đừng suy nghĩ nhiều. Tôi không trách Thanh Ti, tôi... tôi phải cảm ơn con bé nhiều hơn. Tôi chỉ không ngờ rằng, Thanh Ti lại nghĩ đến những chuyện này...”
Tiểu Ái thấy Vương Thu Vũ không trách cứ, lúc này mới nói: “Nó đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện kết hôn của Trần Phong là tảng đá lớn trong lòng của ba nó hơn nửa năm nay. Du Dực luôn nhờ vả mọi người giúp đỡ tìm kiếm xem có cô gái nào phù hợp để giới thiệu cho Trần Phong không. Không ngờ Thanh Ti lại đem chuyện này để trong lòng. Nhưng không thể không nói rằng mắt nhìn người của Thanh Ti thật giỏi, cô rất xứng đôi với tiểu Trần.”
Nói chuyện một hồi lâu cũng trở nên tự nhiên hơn, cô nói với Tiểu Ái: “Hai đứa trẻ nhà cô thật sự rất thông minh. Nếu được dạy dỗ tốt, tương lai sẽ rất xán lạn.”
Tiểu Ái trìu mến nhìn hai đứa trẻ đang dựa người vào nhau, mỉm cười nói: “Thính Phong là con trai của anh tôi. Sau này lớn lên, việc nó cần phải làm thực sự rất nhiều. Còn đối với Thanh Ti, tôi chỉ muốn con bé có một cuộc sống bình thường, vui vẻ hạnh phúc là được.”
Kiếp trước vì cô sớm bị hại chết nên đã khiến Thanh Ti rơi vào tay của Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi. Con bé đã trải qua những ngày tháng thế nào, cô cũng không dám nghĩ đến.
Trùng sinh là một kỳ tích trong đời người, vậy nên cô chỉ mong con gái mình vĩnh viễn hạnh phúc.
Trần Phong và Du Dực vẫn còn đang uống rượu. Hạ lão gia cũng muốn uống nhưng bị bà Hạ trừng mắt nên đành hối tiếc mà bỏ ly xuống.
Tiểu Ái và Vương Thu Vũ nói đến chuyện của Lý Văn Văn.
“Đúng rồi, người mà phụ nữ hãm hại Trần Phong mà hai người nói lúc trước đã giải quyết chưa?”
Vương Thu Vũ xúc động nói: “Cô gái đó hả, xem như là tự làm tự chịu. Cô ta hãm hại Trần Phong không được, tự mình ngã rồi sảy thai, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói chảy máu quá nhiều, phải cắt bỏ tử cung, cả đời này không thể làm mẹ được nữa.”
Vương Thu Vũ lắc đầu, tình hình của Lý Văn Văn đều là do cô Tôn nói với cô, Lý Văn Văn cả đời này xem như là xong rồi.
Bà Lý thì ngã gãy xương hông và chân trái, e rằng khó có thể đi lại được như việc.
Ba Lý Văn Văn sau khi được thả ra, không còn dám đến tìm Trần Phong gây sự nữa, nhưng bọn họ lại không cam tâm, lại tập hợp một đám người, đến trước cửa công ty của Phú Nhị Đại giăng băng rôn gây ồn ào.
Còn về việc có đòi tiền hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được.
Nhưng mà, đối với Vương Thu Vũ và Trần Phong mà nói, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.