ơn nữa, dường như nó cũng không hứng thú với gia nghiệp, chưa từng hỏi đên
Việc làm ăn của gia đình."
Hạ Như Sương nói khẽ: "Không sợ nhất Vạn chỉ sợ vạn nhât, cho tới bây giờ chú ây cũng không nỗ lực gì vì cái nhà này, bao nhiêu năm nay chỉ có mình anh chèo chông gia nghiệp to như vậy, tuy tài sản nhà này có lệ có một phân cho chú ây, nhưng... em cảm thây, anh vật vạ khô cực nhiêu năm như vậy, nêu chú ây trở về đòi hỏi, anh chăng phải là uông công làm không cho cậu ta sao, em thật sự đau lòng cho anh."
Hạ Như Sương là một cô gái vô cùng biết ăn nói, rõ ràng ả lo Du. Dực trở vê đòi phân chia tài sản, nhưng hêt lân này đên lân khác từng câu từng chữ đêu là bât bình thay cho chông ả.
Anh trai Du Dựẹ nghe Hạ Như Sương nói trong lòng thây rât dê chịu, nói: "Thật sự anh cũng không lo lăng chuyện này như vậy, nệu chú ây muôn đoạt, đã sớm quay vê từ mây năm rôi, việc gì phải chờ tới tận bây giờ, đừng suy nghĩ nhiêu, ngụ đã rôi nói sau, nêu như cô gái chú ây mang vê là một người không ra gì, ba mẹ cũng sẽ không đông ý."
Hạ Như Sương mỉm cười: "Cái này ai mà nói trước được."
"Điểm này anh cam đoan với em, ba mẹ anh vô cùng chú trọng chuyện mộn đăng hộ đội, trừ phi cô gái kia có thân thê giông em, nêu không tuyệt đôi không thê bước vào Du gia."
Không hiểu sao trong lòng Hạ Như Sương đột nhiên lộp bộp một cái.
Trong lòng ả bực bội một hồi, trong miệng nói chuyện cũng không được vui: "Nói cái gì vậy, còn chưa biêt là hạng người như thê nào, đã nghĩ so với Hạ gia nhà em à, dù Du Dực lây Vợ có gia thê không tâm thường, cũng không xứng so với Hạ gia."
Người của Du gia đối với Hạ Như Sương vẫn luôn là nê trọng, bởi vì ả là con gái của Hạ gia, mặc dù chỉ là con nuôi, nhưng vân là một đứa con gái của Hạ gia, bọn họ tự nhiên phải mê trọng.
Anh trai Du Dực luôn luôn rất hài lòng về người vợ này, gia thê tôt, năng lực tôt, có thê giúp mình, rât nhiêu, anh thuận theo lời của ả: "Em nói rât đúng, vừa rôi anh nói sai, Du Dực có thê vừa ý với cô gái nào chứ, sao có thê so Với em..."
Anh ta thấy Hạ Như Sương mất hứng, vội chuyên sang chủ đê khác: "Anh cả lân này tới Hải thị là lây tiêng phải không, không biêt sau khi trở vê thủ đô sẽ tăng bao nhiêu đây?"
Hạ Như Sương hất cằm lên, Vẻ mặt kiêu ngạo: "Hải thị là trung tâm kinh tê của cả nước, là thành phô vùng duyên hải phát triên nhanh nhât, tương lai không lâu nữa sẽ là trung tâm kinh tê toàn câu, mặc dù đên nơi này là vì anh Lan chuân bị thăng chức, tuy chỉ nói là tới đây làm thị trưởng, nhưng tiên đô vô lượng, anh phải biêt là chính tông thông đương, nhiệm cũng là ở Hải thị, nhận chức ba năm rôi được điêu đên thủ đô đây."
Lúc Hạ Như Sương nói đến Hạ An Lan, trong ánh măt đêu là ánh sáng, trên mặt không giâu được vẻ kiêu ngạo.
Trong lòng ả vô cùng rõ ràng trước mặt người Du gia nên nói về Hạ gia như thê nào, bọn họ sẽ chỉ càng coi trọng cô, không ai dám nói nửa câu không đúng với cô.
Vì vậy, Nhiếp Thu Sính mới càng phải chết.
Nêu cô còn sông, đợi đên lúc sau khi Hạ gia phát hiện, bản thân ả sẽ không còn chô dựa nữa.
Anh trai Du Dực cảm thán một tiéng: "Anh cả đúng là tuôi trẻ tài cao..."
Hạ Như Sương đắc ý nói: "Tuy rằng chủ Hạ cũng không nói gì, nhưng em nhìn ra được, anh Lan. Sớm muộn cũng có ngày đứng ở vị trí cao nhât..."
Anh trại Du Dực đương nhiên hiêu rõ vị trí cao nhât mà cô nóị là gì, anh đột nhiên có chút kích động, đợi đên lúc Hạ gia trở thành đệ nhât thê gia cả nước, Du gia bọn họ tự nhiên sẽ như nước lên thì thuyên lên.