Tiểu Ái lắc đầu: “Không sao, các con về phòng trước đi, để cô đỡ chú dậy về phòng.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, dắt tay Thanh Ti lên lầu, đưa cô bé về phòng ngủ,
Tiểu Ái đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt ra, lau mặt cho Du Dực. Động tác của cô không nhẹ nhàng lắm, rất nhanh gương mặt Du Dực vốn đã đỏ lại càng đỏ thêm, anh mơ hồ tỉnh lại, lẩm bẩm một câu: “Bà xã ơi, anh khó chịu...”
Tiểu Ái xoa xoa mũi anh: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy?”
Vào giờ này, con nhỏ đã ngủ, người già trong nhà cũng đã nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng họ.
Cô đi vào nhà bếp nấu canh giải rượu, bưng ra ngoài, đưa vào ngay mũi Du Dực cho anh tỉnh lại, sau đó đỡ anh uống hết chén canh giải rượu.
Từ lúc cô biết Du Dực đến giờ, dường như chưa từng thấy anh uống say thế này. Đặc biệt là sau khi kết hôn, Du Dực ngoài việc uống vài ly với ba cô vào những ngày lễ tết thì thời gian còn lại hầu như không hề đụng đến.
Mùi vị của canh giải rượu thật sự rất khó uống, Du Dực tỉnh lại, trên mặt vẫn còn ánh mắt mơ hồ phảng phất men say, kéo lấy vợ của mình: “Tiểu Ái...”
Tiểu Ái gật đầu: “Tỉnh rồi sao, có thể ngồi dậy không? Chúng ta về phòng ngủ thôi.”
“Hì hì... đi ngủ thôi.” Lời này khiến Du Dực nghĩ đến chuyện không trong sáng, ôm lấy Tiểu Ái, cọ cọ vào người cô.
Tiểu Ái đỏ mặt. Đúng là đồ xấu xa! Đã say thành thế này rồi, còn nghĩ đến việc đó.
Cô nhéo Du Dực một cái: “Đi thôi, mau về phòng ngủ thôi.”
“Được... được, về phòng...”
Tiểu Ái đỡ Du Dực dậy, anh nửa tỉnh nửa say, đi lắc lư. Dù có Tiểu Ái bên cạnh đỡ lấy, nhưng anh vẫn đi lảo đảo không vững. Cuối cùng cũng về đến phòng, Tiểu Ái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ rằng sau này nên để Du Dực duy trì dáng vẻ của lúc trước, uống ít một chút.
Tiểu Ái cởi quần áo cho Du Dực, đang cởi thì bị anh kéo lên giường, anh xoay lại đè lên người cô. Tuy đã uống say nhưng động tác tháo nút áo của anh vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
“Bà xã…”
“Uống say rồi còn không ngoan ngoãn...” Tiểu Ái đỏ mặt, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Du Dực nắm chặt cổ tay, giơ qua đỉnh đầu đè xuống.
“Bà xã...” Du Dực đã cởi hết quần áo trên người Tiểu Ái, nằm nhoài trên ngực cô, cắn lấy từng cái từng cái.
Cả người Tiểu Ái nhuộm lên một màu hồng, người hơi run, cắn môi nói: “Đồ xấu xa, rốt cuộc anh có uống say hay không, hay là đang giả vờ?”
Du Dực không thèm trả lời cô, hiện anh đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say. Từ sau khi có con nhỏ, Tiểu Ái ngày càng dành nhiều thời gian cho con hơn, buổi tối còn phải cho con bú sữa, phần nhiều thời gian không thể nghỉ ngơi. Du Dực thương xót nên buổi tối không nỡ giày vò cô, mà ban ngày thì anh lại phải đi làm.
Đã một thời gian không anh không được cùng Tiểu Ái thân mật thế này.
Hôm nay trong người hơi say, bà xã lại ở bên cạnh, tâm tư này của Du Dực tự nhiên sẽ không khống chế được nữa.