Nửa đêm Du Dực tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa, đành ôm lấy Tiểu Ái thân mật trò chuyện.
“Đã tìm được vợ cho Trần Phong, tảng đá trong lòng anh xem như đã được trút xuống. Vẫn là con gái của mình giỏi, mắt nhìn người rất tốt…”
Lời này Du Dực đã nói mấy lần, nhưng anh vẫn không kiềm được lời khen ngợi Thanh Ti. Tuy đã xem qua ảnh của Vương Thu Vũ từ trước, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy người thật. Lúc ăn cơm anh luôn đặc biệt quan sát cử chỉ hành động của Vương Thu Vũ, quả nhiên đúng là một cô gái tốt giống như Thanh Ti nói. Cô gái đó khi gặp mọi người đều rất cung kính, nói năng cũng lễ phép đúng mực. Lúc nói chuyện, tuy rằng vẫn có chút căng thẳng nhưng cũng không phải là tật xấu gì lớn.
Tiểu Ái buồn ngủ không chịu nỗi nữa, anh thì lại ở bên cạnh nói không ngừng, lúc đầu thì còn có thể nói với anh vài câu, sau đó thì dứt khoát bịt miệng anh lại.
Cô nhắm mắt nói: “Anh mà con không ngủ thì đi trông chừng con đi.”
“Rồi rồi, anh không nói nữa, em ngủ đi, hôm nay anh thật sự rất vui.” Du Dực vội vàng vỗ lưng cô.
Tiểu Ái phút chốc đã ngủ say, Du Dực cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, cảm thấy không đủ nên lại hôn thêm cái nữa.
Hai người ở bên này ngủ rồi, vẫn không biết rằng tối nay Nhạc Thính Phong ngủ ở phòng của Thanh Ti. Cậu đưa Thanh Ti về phòng ngủ, sắp xếp xong cho cô bé thì định trở về phòng, nhưng lại bị Thanh Ti kéo lại không cho đi.
Thanh Ti nắm lấy tay Nhạc Thính Phong lắc lắc, nhõng nhẽo nói: “Anh, tối nay anh ở lại ngủ với em có được không?”
Nhạc Thính Phong vốn định gật đầu, nhưng nhìn gương mặt nhỏ của Thanh Ti, lại muốn từ chối. Hiện giờ Thanh Ti tuy chưa lớn nhưng cũng không còn là cô bé ba bốn tuổi nữa. Nếu cậu ngủ ở đây thì sẽ không hay cho lắm.
Nhạc Thính Phong chau mày: “Thanh Ti, em...”
Vừa mở miệng, Nhạc Thính Phong lại dừng lại, cậu sợ nói như thế, Thanh Ti sẽ không được vui.
Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: “Sao thế anh?”
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng, cậu cũng hết cách với cô bé này: “Không sao, anh ở đây với em, đợi em ngủ rồi thì anh đi có được không?”
Thanh Ti chu môi, “Vậy cũng được, anh phải đợi em ngủ rồi mới được đi đó.”
Nhạc Thính Phong ngồi xuống, cởi giày nằm lên một nửa giường còn lại, “Được, anh biết rồi, mau ngủ đi.”
Thanh Ti chui vào lòng cậu nằm, nắm lấy áo cậu nói: “Em còn chưa ngủ, anh không được đi đó nha.”
“Yên tâm đi, anh hứa với em. Em ngủ ngoan đi.”
Thanh Ti nhanh chóng nhắm mắt lại, không lâu sau thì truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Nhạc Thính Phong thở dài, cô bé này gần đây cứ dính lấy cậu, không phải trong chốc lát, mà là rất thường xuyên. Thanh Ti rồi sẽ lớn lên, không lẽ cô bé không có đề phòng gì với con trai sao.
Bản thân là anh trai cô bé, ngủ cùng thì không có gì to tát. Nhưng lớn lên một chút, nếu không sửa thói quen này của cô, e rằng sau này cô bé sẽ chịu thiệt thòi.