Nhưng trong lòng họ vẫn chưa yên tâm: “Con trai, thế nào rồi?”
Trần Phong mỉm cười nói: “Mẹ vợ là người vô cùng hòa nhã, nói chuyện cũng rất ân cần. Mẹ đã đồng ý chuyện kết hôn của con và Tiểu Thu rồi.”
Tâm trạng lo lắng của ông bà Trần gia mấy ngày nay lập tức được giải tỏa.
Vương Thu Vũ đỏ mặt nói: “Mẹ con nói, vì nhà con ở cách nhau quá xa nên chuyện hôn lễ phải phiền hai bác rồi. Hơn nữa mẹ con cũng không rõ phong tục kết hôn ở đây thế nào, mẹ con cũng rất áy náy.”
Mẹ Trần Phong vui đến mức không khép miệng lại được, nắm chặt lấy tay Vương Thu Vũ: “Làm phiền gì đâu, dù cho có phiền, hai bác cũng rất vui.”
Trần Phong vội nói: “Ba mẹ, vậy... ngày cưới có thể quyết định rồi.”
“Mẹ và ba con mấy ngay nay đang tìm ngày tốt, nhưng cũng không thể quá vội, nếu không sẽ chuẩn bị không chu đáo, tội nghiệp Tiểu Vương. Hơn nữa công việc thường ngày của Tiểu Vương rất bận, nếu lại bận chuyện hôn lễ, e rằng sẽ không thể nghỉ ngơi. Mẹ và ba con nghĩ, đợi tới kì nghỉ đông, lúc đó cả nhà của thông gia có đến thì cũng không phải vội vàng, hai đứa cảm thấy thế nào?”
Ba mẹ Trần Phong sớm đã quyết định, chỉ còn đợi tin tức của con trai. Trần Phong tính toán, đến lúc nghỉ đông vẫn còn mấy tháng, thời gian này có vẻ hơi dài. Nhưng như vậy cũng tốt, có đủ thời gian chuẩn bị sẽ không để Tiểu Thu phải chịu thiệt thòi, trước khi đi anh đã hứa với mẹ vợ rồi.
Anh gật đầu: “Dạ, nghỉ đông cũng được.”
Vương Thu Vũ mỉm cười nói: “Bác trai bác gái suy nghĩ thật thấu đáo, đến lúc nghỉ đông sẽ tốt hơn.”
Mẹ Trần Phong mỉm cười: “Chuyện hôn lễ này hai đứa đừng lo, cứ giao cho ông bà già này. Bình thường bố mẹ rảnh rỗi từ sáng đến tối, giờ xem như đã tìm được việc để làm rồi.”
Cuối cùng cũng có thể thông báo cho bọn họ về hôn lễ của con trai mình rồi. Nơi đầu tiên ba mẹ Trần Phong báo tin, chính là Du gia. Lúc Thanh Ti nghe được tin đó thì vui đến mức nhảy tung tăng trên sofa, “Woa, thật sao? Cô Tiểu Vương và chú Trần sắp kết hôn rồi, cô Tiểu Vương sắp làm cô dâu rồi...”
Tiểu Trạm nhìn thấy chị vui mừng như vậy thì cũng cười theo.
Nhạc Thính Phong không hề có chút bất ngờ, chuyện này không phải là ván đã đóng thuyền rồi sao?
Cậu nói: “Không phải lập tức tổ chức hôn lễ, đợi chúng ta nghỉ đông rồi mới kết hôn.”
“Nghỉ đông...” Thanh Ti xòe ngón tay ra tính toán, “Ây da không biết đâu. Dù sao thì cuối cùng cô Tiểu Vương và chú Trần cũng kết hôn. Lần đầu tiên em nhìn thấy cô Tiểu Vương, em liền cảm thấy cô ấy rất xứng đôi với chú Trần.”
Tiểu Ái đang ngồi đan giày len cho con, “Thanh Ti của chúng ta thật lợi hại, tầm nhìn cực kì tốt.”
Thanh Ti tự hào hếch mặt lên. Đúng vậy đúng vậy, mắt nhìn của cô bé rất rất tốt!
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đến lúc đó, em có thể lấy được bao lì xì to rồi.”
“Anh cũng có mà, anh cũng giúp đỡ rất nhiều. Nếu chú Trần không cho anh, em sẽ tìm chú tính sổ.”
Nhạc Thính Phong vuốt mái tóc dài của Thanh Ti: “Vậy của anh cho em hết, có được không?”
Thanh Ti reo hò vui mừng sà vào lòng Nhạc Thính Phong, cọ cọ vào mặt cậu: “Anh thật là tốt.”