Khuôn mặt Tiểu Ái mang theo nụ cười, cô nhìn con gái và Nhạc Thính Phong ôm nhau thân mật, cũng không nói gì thêm. Cô rất thích Nhạc Thính Phong, tuổi không lớn, nhưng lại rất vững vàng. Cậu bé hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, quan trọng là rất thương Thanh Ti. Tiểu Ái cảm thấy nếu trong tương lai hai đứa trẻ này nảy sinh tình cảm, không chừng sẽ rất đẹp đôi, cô sẽ rất vui mừng khi thấy cảnh đó. Chuyện này cô từng nói với Du Dực, nhưng mà anh lại không vui cho lắm. Dù sao giờ vẫn còn nhỏ, đợi hai đứa lớn hơn một chút, hiểu tình cảm là thế nào, nói không chừng sẽ thuận theo tự nhiên mà thành. Tình cảm của hai đứa hiện giờ vẫn là tình cảm anh em, nhưng mà ai biết được tương lai có thay đổi gì không.
Tiểu Ái hỏi con gái: “Thanh Ti, mẹ sẽ làm cho con một chiếc khăn choàng nhé? Con thích màu gì?”
Thanh Ti lắc đầu nói: “Mẹ đan giày cho em đã mệt rồi, hiện giờ vẫn chưa đến lúc dùng khăn choàng, mẹ đừng làm cho con.”
Tiểu Ái mỉm cười: “Mẹ muốn nói khi mẹ rảnh rỗi sẽ đan cho con, không nói làm ngay bây giờ. Con chọn một màu mà con thích đi. Thính Phong cũng vậy, đan cho bọn con xong, đến mùa đông hai đứa có thể cùng choàng khăn.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Dì ơi, đan cho Thanh Ti được rồi, đừng làm cho con.”
Tiểu Ái lắc đầu: “Không được. Vậy làm cho hai đứa giống hệt nhau có được không? Đến lúc đó hai đứa cùng choàng khăn ra ngoài.”
Nhạc Thính Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện người yêu mặc đồ giống nhau, không khỏi có chút đỏ mặt. Cậu lắc đầu, nghĩ những chuyện này làm gì, thật không ra sao cả!
Sau cùng, Tiểu Ái chọn màu trắng, con trái và con gái đều có thể dùng.
Buổi tối, Du Dực trở về hơi trễ, ba đứa trẻ đều đã ngủ. Tiểu Ái ngồi trong phòng khách vừa đan giầy vừa đợi Du Dực trở về, nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngừng tay. Du Dực bước vào, cô đứng dậy nói: “Sao hôm nay anh về trễ thế? Anh đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sao em còn chưa ngủ nữa?”
Tiểu Ái nhìn thấy Du Dực mặt đầy mệt mỏi, trong lòng đau xót, liền rót cho anh ly nước: “Anh chưa về, sao em yên tâm ngủ được. Anh đợi chút em hâm đồ ăn lại cho anh.”
“Uhm.” Du Dực giơ tay ôm lấy Tiểu Ái, tựa đầu lên vai cô, dường như vô cùng mệt mỏi.
Tiểu Ái cảm thấy hôm nay Du Dực có chuyện gì đó, liền vỗ cánh tay anh: “Em đi hâm thức ăn cho anh, anh buông tay em ra trước đi.”
Du Dực buông cô ra, cùng cô đi vào nhà bếp.
“Anh vào đây làm gì? Mau uống nước nghỉ ngơi một chút, em làm xong nhanh thôi. Trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, em cho vào thêm chút sủi cảo có được không?”
Du Dực ngoan ngoãn gật đầu: “Uhm.”
Anh vẫn không động đậy, đứng dựa vào cửa nhà bếp, nhìn Tiểu Ái bận rộn. Bất luận anh về trễ thế nào, cô đều để đèn sáng chờ anh. Có cô, trong nhà luôn ấm áp.
Tiểu Ái cảm thấy hôm nay Du Dực không ổn, nhưng cô không hỏi, đợi anh ăn xong rồi tính.
Hâm thức ăn xong, cô lại làm thêm cho Du Dực một chén sủi cảo. Du Dực sợ cô bị nóng, không đợi cô động tay vào, tự mình đến bưng ra. Anh nói: “Vợ ơi, ăn chung với anh một chút nha?”
Tiểu Ái gật đầu: “Được rồi, đúng lúc em cũng đang đói, em cũng muốn ăn sủi cảo.”
Cô không đói nhưng cô không muốn để anh phải ăn cơm một mình. Hai người cùng ăn, sẽ cảm thấy ấm cúng hơn.