Ngày hôm sau khi Tiểu Ái thức dậy thì Du Dực đã đi rồi, hơn nữa anh còn không kịp ăn sáng. Trong lòng Tiểu Ái lo lắng, tối qua tình trạng của Du Dực không ổn, hôm nay lại đi rất sớm. Không biết anh đã gặp phải chuyện phiền phức gì.
Liên tiếp mấy ngày sau, tình hình vẫn như vậy, không chỉ Tiểu Ái cảm thấy không ổn, đến cả Thanh Ti cũng hỏi ba làm sao rồi, sáng sớm không thấy người, buổi tối cũng không đợi được người về.
Hạ lão gia từng lén hỏi Tiểu Ái một lần, có phải gần đây công việc của Du Dực rất bận không.
Một tuần qua đi, hôm đó Tiểu Ái ngồi ở bên ngoài đợi Du Dực. Cô đợi đến ngủ quên, anh mới trở về. Đột nhiên cô cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, mở mắt ra thì thấy Du Dực với gương mặt mệt mỏi, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 10 giờ rồi.
Tiểu Ái đau lòng ngồi dậy, “Thời gian trở về ngày càng muộn. Ông xã, gần đây anh sao thế? Anh xem dạo này anh đã gầy đến thế này rồi! Công việc có bận thì cũng không thể bỏ mặc bản thân không quan tâm, đến cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, người bằng sắt cũng không chịu nỗi sự vất vả này.”
Từ lúc Tiểu Ái biết Du Dực cho đến giờ, chưa từng thấy anh mệt mỏi như vậy.
Du Dực ngã vào người của Tiểu Ái: “Mệt thật...”
Tiểu Ái vành mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy anh: “Công việc đó anh đừng làm nữa, người đang yên lành bỗng trở thành thế này, hơn nữa anh không phải là người máy.”
Một hồi sau Du Dực mới nói: “Ừ, ngày mai không đi nữa...”
Tiểu Ái vừa nghe liền vui vẻ nói: “Thật không?”
“Đúng, không đi nữa. “
“Vậy thì tốt rồi, anh mau nằm xuống nghỉ một chút đi. Em đi chuẩn bị cho anh hai món, anh ăn một bữa thật no...” Tiểu Ái đẩy đầu Du Dực ra, định ngồi dậy. Nhưng cô nhớ đến một chuyện, vội hỏi: “Đúng rồi, đột nhiên không đi nữa, sẽ không có chuyện gì chứ? Cấp trên của anh có gây phiền phức cho anh không?”
“Phiền phức họ mang đến đã rất nhiều rồi.”
Tiểu Ái cắn răng, trong lòng thầm mắng một câu: “Vậy thì càng không nên đi nữa. Mặc kệ bọn họ, mệt mỏi quá chúng ta không làm nữa.”
Du Dực ngồi trên thảm kéo lấy tay của Tiểu Ái: “Bà xã anh thật là tốt.”
“Anh nằm nghỉ chút đi, em làm xong nhanh thôi.”
Lần này Du Dực không cùng vào bếp xem Tiểu Ái nấu ăn, anh nằm nhoài lên sofa, thật sự không muốn cử động nữa.
Tiểu Ái đã sớm chuẩn bị xong canh, mì cũng đã làm xong sẵn, đợi Du Dực về là làm cho anh ăn.
Tiểu Ái hâm nóng lại canh thịt dê, rắ thêm một ít hành băm rồi bưng ra ngoài, lại lấy thêm hai miếng bánh ngô dì giúp việc làm. Cô trực tiếp bưng đến bàn trước mặt sofa: “Hôm nay em cố tình nấu canh thịt dê, anh ăn lót dạ trước, mì sắp xong rồi.”
Du Dực không cử động, hình như đã ngủ rồi. Tiểu Ái càng thêm đau lòng, đi qua lắc lắc vai Du Dực: “Ăn trước đi rồi ngủ, nếu không đã bị đói đó.”
Du Dực mở mắt, ngửi thấy mùi canh thịt dê, nuốt nước bọt ngồi dậy. Đợi Du Dực ăn xong hai người mới về phòng. Tiểu Ái thấy Du Dự mệt mỏi thế này, không bảo anh đi tắm nữa mà cứ để anh ngủ. Du Dực nằm xuống, dường như vừa chạm vào gối là ngủ ngay.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tiểu Ái vội nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Du Dực đang ôm lấy cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.