Chớp mắt, mua thù qua đi, mùa đông sắp đến.
Lúc thủ đô rơi trận tuyết đầu tiên, Thanh Ti xòe ngón tay ra đếm. Từ giờ đến lúc nghỉ đông không còn bao nhiêu ngày nữa, cũng tức là...s ắp đến hôn lễ của chú Trần và cô Tiểu Vương rồi.
Gần đây mỗi ngày lên lớp, Thanh Ti đều thấy trên mặt cô Tiểu Vương vô cùng vui vẻ.
Ba mẹ Trần Phong cùng họ hàng đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, họ đã trang trí xong căn nhà mới. Trong khi đó,
Chụp ảnh cưới không giống với chụp ảnh chân dung bình thường, càng không giống chụp hình làm giấy tờ, phải chụp thật nhiều, còn phải chụp ngoại cảnh hai ba ngày. Vương Thu Vũ vốn cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy, có một bộ ảnh ý nghĩa là được rồi, không cần phải đi chụp ngoại cảnh. Nhưng Trần Phong cùng bố mẹ anh đều cảm thấy chuyện đại sự là chuyện không thể qua loa. Sau khi bàn bạc, mọi người cùng thống nhất chụp hai bộ trong studio, bộ ngoại cảnh thì đến công viên ở chân núi ngoại ô chụp. Lúc đi chụp ảnh thì trời vẫn chưa lạnh lắm, nhưng đợi đến lúc nhận được ảnh thì đúng lúc thủ đô rơi trận tuyết đầu tiên. Lấy ảnh cưới ra, Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ, vừa nghĩ đến chuyện sắp kết hôn, trong lòng anh liền rất kích động.
Trong lòng Vương Thu Vũ đột nhiên nảy ra ý nghĩ, cô kéo lấy tay Trần Phong nói: “Hay là… chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi.”
Trần Phong ngẩn ra: “Hả?”
Vương Thu Vũ có chút ngại ngùng, nói nhỏ: “Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đăng kí.”
Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ, anh còn sợ mình nghe nhầm, vội nói: “Em nói... đăng ký kết hôn?”
Vương Thu Vũ cúi đầu: “Đúng vậy, bây giờ ở chỗ đó còn làm việc không?”
Trần Phong nhanh chóng khởi động xe, phóng vụt đi.
“Sao thế, anh chạy nhanh như vậy là định làm gì? Tuyết đang rơi, chạy chậm thôi, anh định làm gì thế?”
Trần Phong: “Về nhà, lấy sổ hộ khẩu.”
Vương Thu Vũ cong môi, nụ cười ngày càng sau: “Anh cầm chặt tay lái nha...”