Du Dực mở miệng nói bà xã vô cùng thuận miệng, không có chút gượng gạo nào.
Bà chủ bên cạnh quầy bán thịt lợn, lập tức nói: "Hay làm hai cân sườn đi."
Du Dực thản nhiên nói: "Vợ tôi nói, trời nóng muôn ăn thanh đạm chút."
Vì vậy thịt lẫn cá này, hôm nay anh đều không định mua.
Du Dực đi qua quầy bán cá, không phát hiện, ông bán cá cùng bà bán thịt luôn trao đôi ánh măt với nhau có chút kỳ lạ.
Du Dực mua một ít cà chua tươi, dưa chuột, thêm một vài loại rau nhà thường dùng, lại trông thây đào và nho rât tươi còn mang theo ít sương sớm, anh lại muôn mua thêm một ít.
Mua thức ăn, hoa quả trái cây, là cuộc sống mà trước đây Du Dực chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng bây giờ, anh lại rất vui mừng, đều sắp quên bản thân từng làm cái gì rôi.
Lúc mua mây thứ đô ngon đi ra trở về, vừa khéo lại đi qua quây bán cá, ông chủ kia lại tiêp lời Du Dực: "Mùa hè bán cá khó thật, trời nóng nực, đên cả cá cũng không tươi lâu... có điêu, tôm cũng không tệ lãm, chú em muôn mua một ít không?"
Du Dực vốn không định mua, nhựng nhớ tới ngày hôm qua Thanh Ti, nói, muôn ăn trứng tráng tôm, lại nhìn cái đầu tôm kia quả thực không nhỏ, liên dừng lại bảo ông chủ lây cho mây cần.
Mang theo đồ ăn mới mua rời đi, anh vừa đi khỏi, ông bán cá kia liên đứng dậy rời đi.
Ông ta vội vàng đi vào một hẻm nhỏ cách chợ không xa, bên trong có một chiêc xe đô lại.
Ông ta đi tới, gõ cửa xe: “Tôi đã làm như các 9. 9 v v anh nói, đưa đô cho người kia rôi, tiên đâu?”
Cửa sổ xe hạ xuống một chút, người bên trong đưa ra một cái phong bì.
Ông bán cá vui mừng nhận lấy, mở ra nhìn qua, bên trong có một tập tiên dày cộp, ông liên tục nói cảm ơn, rôi vội vàng chạy đi.
Du Dực về đến nhà, Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti cũng đã rửa mặt xong.
Anh đưa đồ ăn vừa mua ra, nói với Thanh Ti; "Ba... khụ khụ, chú mua tôm rôi. Buôi trưa để mẹ làm cho con trứng tráng tôm..."
Thanh Ti thấy suýt nữa. Du Dực nói lỡ miệng bèn nháy măt: "Vâng, đê trưa cho mẹ làm."
"Mẹ đem tôm đi ngâm trước." Nhiếp Thụ Sính xoa xoa đâu Thanh Ti, đi vào phòng bêp, lây một cái chậu, đô tôm vào trong nước.
Lúc đổ ra, Nhiếp Thu Sính nhíu nhíu mày, sao tôm hôm nay có vẻ tanh hơn mọi ngày nhi?
Trọng khách sạn, Yến Tùng Nam vô cùng buôn chán, từ đêm Diệp Kiên Công đên sạu đó liên phái hai người tới đây, đôi đãi với hăn như với phạm nhân.
Hai người kia ngủ ở sát vách, trên tường vừa vặn có một lô nhỏ từ máy khoan điện, lờ mờ có thể nghe được người ở sát vách nói chuyện.
Yến Tùng Nam muốn biết bọn họ nói cái gì. Vì Vậy dán lô tai lên cái lô nhỏ đó.
Hắn nghe thấy có một người phàn nàn rằng ở cáị chô thâm sơn cùng côc này quá lâu không biệt lúc nào mới được trở vê, sau đó lại nghe thây một người khác nói: "Đừng có gâp, chúng ta săp có thể rời khỏi đây rôi."
"Vì Sao?"
"Cấp trên đã nghĩ ra phương pháp trừ khử rồi, mua một người bán cá ở chợ, đem thuôc độc cho tôm cá ăn, sau đó để cho bọn họ mua Vê, chờ bọn họ ăn..."
Cả người Yến Tùng Nam dán lên tường, miễn cưỡng mới có thê nghe được một chút, tuy nghe không rõ lãm, nhưng cũng nghe được gân du.
Nghe xong người hắn độ đầy mồ hôi lạnh, thủ đoạn này của Diệp Kiển Cổng thật quả ẩm độc, còn dùng cả chiều này.
Ông ta không những muốn giết Nhiếp Thu Sính mà ngay cả Thanh Ti và người đàn ông kia cũng muôn giêt cùng một lúc.
Không được, không được... Hắn phải mau chóng đi tới đó, đôi câu nam nữ kia không thê chêt được.