Sáng sớm, ba mẹ Trần Phong biết cả nhà thông gia đã đến đây nên mọi người đều khẩn trương. Cuối cùng thì cũng có thể gặp mặt bà Vương rồi. Sau khi hai nhà gặp nhau đều thấy rất vừa ý, cảm thấy mối nhân duyên này thật là tương xứng.
Vài ngày trôi qua, cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ cũng tới.
Nơi Vương Thu Vũ xuất giá chính là căn hộ cô vẫn ở lúc trước, cũng chính là căn nhà cũ của nhà họ Trần. Trước cửa phòng, đầu hồi, cả cửa lớn của khu nhà đều được trang trí chữ song hỷ màu đỏ. Hàng xóm xung quanh vốn có quan hệ tốt với nhà họ Trần đã tới đây giúp đỡ từ sáng sớm. Đám trẻ nhà hàng xóm cũng đến giúp vui, trong nhà người qua người lại, cực kỳ náo nhiệt.
Cũng có vài người hàng xóm quan hệ không tốt lắm với nhà họ Trần, nhân lúc nhìn thấy Vương Thu Vũ mặc áo cưới, trang điểm lộng lẫy thì buông một câu: “Vẫn là Trần Phong có con mắt nhìn người. Nếu cậu ta thật sự nhìn trúng Lý Văn Văn thì không hay rồi.”
Lời này vừa nói ra, ai biết nội tình câu chuyện cũng đều nhăn mặt nhíu mày. Đang là ngày vui của người ta, bà nói cái này làm gì chứ? Còn không phải là cố ý khiến cô dâu mới khó chịu sao?
Cô giáo Tôn cười tủm tỉm nói một câu: “Đúng vậy, con mắt của Trần Phong làm sao mà không tốt chứ? Tiểu Vương tính tình tốt, người cũng đẹp, công việc lại ổn định. Nghe nói đứa nhỏ nhà các vị muốn vào học trường đó còn không được đúng không?”
Lời này vừa nói ra, người nọ nhất thời chột dạ, đành cúi đầu tùy tiện nói dăm ba câu lấy lệ rồi lẩn đi mất.
Vương Đông Tuyết cầm tay Vương Thu Vũ, cười nói: “Chị, chị thật là đẹp.”
Mặt Vương Thu Vũ hơi đỏ lên: “Chờ đến lúc em kết hôn, nhất định là còn đẹp hơn chị.”
Không biết là ai hô lên, chú rể đã đến. Có người nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, chờ chú rể đến gõ cửa. Để thêm náo nhiệt, có người cố ý làm khó Trần Phong, bắt anh phải ở ngay đây viết một phong thư tình, hơn nữa còn phải đọc to lên. Trần Phong nhờ chiến hữu hỗ trợ, khó khăn lắm mới viết được ra, lại đỏ mặt đọc hết. Nhưng mấy đồng nghiệp của Vương Thu Vũ đang đứng bên trong còn chưa chịu thôi, lúc thì đòi tiền lì xì, lúc thì lại bắt hát tình ca. Thấy thời gian bị trì hoãn đã lâu, Vương Thu Vũ không nhịn được bèn cao giọng nói: “Này này, đừng làm khó anh ấy, anh ấy không hát mấy bài đang nổi bây giờ đâu, mau mau để người vào đi…”
“Xong rồi, xong rồi, cô dâu không đứng về phía chúng ta rồi, chỉ muốn mau mau gặp chú rể thôi.”
Cửa phòng mở ra, nhìn thấy Vương Thu Vũ, mặt Trần Phong nhất thời đỏ lên.
Bà Vương nhìn con gái, không nhịn được mà đỏ mắt. Tuy rằng con gái được gả tới chỗ tốt nhưng trong lòng bà vẫn có chút thổn thức. Trần Phong nhìn khóe mắt mẹ vợ đỏ hoe, vội nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Thu, con sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức gì.”
Bà Vương gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc xuống lầu, Trần Phong cõng Vương Thu Vũ. Lúc tới bậc thang cuối cùng, Trần Phong nói: “Anh sẽ cõng em như vậy, cho đến lúc lưng anh bất động mới thôi.”