Thanh Ti ngồi phía dưới cười hi hi không ngừng.
Nhạc Thính Phong nhìn cái mặt cô bé cười ngốc đến phát ghét, không nhịn được nhéo nhéo má cô bé. Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng của cô bé bị hai gã buôn người túm lấy, nhìn cậu mà thất thanh gọi ‘Anh ơi!’
Lời vừa nói ra, rất nhiều người cất tiếng cười ha hả, có người lại lớn tiếng hỏi cô bé lợi hại đó là ai chứ? Mau nói cho mọi người nghe.
Nếu không phải ngày đó cô bé vòi vĩnh Trần Phong đưa mình đến trường, anh vĩnh viễn cũng sẽ chẳng bao giờ bước chân vào trường tiểu học kia, nói không chừng cả đời này cũng không biết tới Vương Thu Vũ. Nếu không nhờ Thanh Ti cố ý tác hợp, còn giúp Vương Thu Vũ đuổi Tôn Khải đi, làm sao có chuyện sau này chứ. Trong lòng Trần Phong thật sự vô vàn cảm kích đối với Thanh Ti, cho nên anh trực tiếp bước đến trước mặt Thanh Ti, một tay ôm lấy cô bé bước lên trên lễ đài.
“Đây là bà mai của tôi và vợ tôi đây…”
Thanh Ti bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giãy giụa nhảy xuống.
Trần Phong buông cô bé, sau đó liếc mắt nhìn Vương Thu Vũ một cái, mỗi người cùng lấy ra một phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thanh Ti.
Thanh Ti nhìn xuống ba mẹ đang ngồi dưới, Du Dực với vẻ mặt tươi cười, ra hiệu cô bé cứ nhận lấy.
Lúc này Thanh Ti mới đưa hai tay ra, “Cám ơn chú Trần Phong, cám ơn cô giáo Tiểu Vương… Không đúng, bây giờ không thể gọi là cô giáo Tiểu Vương. Cám ơn cô, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc… Còn nữa còn nữa, sang năm sau, con hy vọng có thể có em trai nhỏ, em gái nhỏ ạ.”
Vương Thu Vũ đỏ bừng mặt, cúi người trìu mến véo nhẹ cái mũi nhỏ của Thanh Ti, yêu thương nói: “Nhóc tinh nghịch…”
Trần Phong bên cạnh cười nói: “Hai chúng ta nhất định sẽ cố gắng.”
Vương Thu Vũ liếc mắt lườm anh một cái, chỉ thấy vẻ tươi cười trên mặt anh càng đậm.
Đám chiến hữu của Trần Phong nhìn thấy Thanh Ti liền xông lại: “Em gái nhỏ ơi, bọn anh đều còn độc thân đấy. Em xem trường học của em còn cô giáo độc thân xinh đẹp nào không, em giới thiệu cho anh đi, sau này anh cũng cho em lì xì đỏ, được không?”
Thanh Ti chỉ nói với anh ta một câu: “Anh à, anh còn nhỏ lắm, chờ đến khi anh bằng tuổi chú Trần Phong, khiến ai cũng phải sốt ruột thì hẵng nói.”
Lời này của cô bé khiến mọi người cười vang, duy chỉ có Nhạc Thính Phong nhíu mày. Rõ ràng là không quen biết mà ai cũng gọi anh được.
Chờ đến khi Thanh Ti từ trên đài xuống dưới, Nhạc Thính Phong thấp giọng nói: “Em đó, đừng có quá hưng phấn. Số tiền này của em, sau khi về nhà sẽ bị dì Tiểu Ái tịch thu luôn đó.”
Hôm nay Thanh Ti nhận được bốn bao lì xì đỏ, bên trong túi căng phồng. Thanh Ti rất sung sướng, hiện giờ cô bé có rất nhiều tiền. Nhưng sự hưng phấn còn chưa được bao lâu, lời của Nhạc Thính Phong như một gáo nước lạnh.
Nụ cười trên mặt Thanh Ti cứng đờ. Cô bé bày vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía Nhạc Thính Phong: “Anh ơi..”
Nhạc Thính Phong hừ mũi một tiếng, hiện tại biết gọi anh rồi à.
Thanh Ti lôi kéo bàn tay cậu: “Anh ơi… Anh nghĩ cách giúp em đi, em còn rất nhiều thứ muốn mua nữa.”
“Về nhà nói sau.”
Tuy rằng cậu không trực tiếp đáp ứng, nhưng lời này của cậu đã khiến Thanh Ti biết rằng cậu nhất định có biện pháp rồi, lúc này cô bé mới hé ra khuôn mặt tươi cười.