Thanh Ti nắm lấy tay Nhạc Thính Phong: “Nhưng mà em không buồn ngủ, anh Thính Phong, anh... anh giảng thêm một cái nữa đi mà. Chúng ta đang được nghỉ, có thể ngủ muộn hơn một chút mà.”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi cô bé: “Để anh nói cho dì Tiểu Ái biết, để cho em đi học thêm luôn nhé.”
Thanh Ti vội lắc đầu: “Không muốn, em không muốn...”
Nhạc Thính Phong cúi đầu, tới gần Thanh Ti, “Hôm nay có phải vì em phát tài nên mới hưng phấn như thế phải không?”
Thanh Ti cười hắc hắc, bị nói trúng tim đen nên cô bé ngượng ngùng, ngẩng mặt thơm lên má Nhạc Thính Phong một cái: “Vâng, cám ơn anh Thính Phong đã giúp em bảo vệ tiền lì xì.”
Nhạc Thính Phong vội vàng ngồi thẳng, vỗ bả vai Thanh Ti để cô bé không làm loạn nữa.
“Đó là tiền lì xì mà chú Trần Phongcho em, nếu dì Tiểu Ái lấy đi thì cũng sẽ tạm thời bảo quản số tiền đó giúp em. Dì sẽ sợ còn nhỏ mà tiêu xài linh tinh.”
Thanh Ti dẩu môi: “Hiện giờ tiền của em giờ đều ở chỗ anh, về sau em muốn mua cái gì đều sẽ nói với anh là được rồi, em không phải kiểu mấy nữ sinh bé bỏng tiêu tiền linh tinh đâu mà.”
Hôm nay Nhạc Thính Phong giúp Thanh Ti giữ lại tiền lì xì bằng cách nói với Tiểu Ái rằng về sau tiền lì xì này của Thanh Ti sẽ giao cho cậu bảo quản. Sự tin tưởng mà Tiểu Ái dành cho Nhạc Thính Phong quả thực còn hơn cả sự tin tưởng mà cô dành cho chồng mình, điều này khiến Du Dực vẫn luôn ghen tị không thôi.
Nhạc Thính Phong nở nụ cười: “Ái chà, giờ có người nói mình không phải nữ sinh bé bỏng này, nhưng mà chỉ có nữ sinh mới thích quấn quít lấy anh để nghe kể chuyện xưa thôi đó.”
Thanh Ti đỏ mặt, bày ra bộ dáng người lớn, nói: “Nói bừa, đó là bởi vì bọn họ không có may mắn như em, bọn họ không có một người anh kể chuyện xưa hay như anh.”
Nhạc Thính Phong cười rộ lên: “Nhưng mà người anh kể chuyện xưa hay của em mệt mất rồi, làm sao bây giờ?”
Thanh Ti vội xích vào phía trong giường, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Vậy anh mau nằm xuống đi.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong co rút, cô bé ngốc này, sao mà dạy thế nào cũng không thay đổi vậy, đã nói là...
Nhạc Thính Phong không nhịn nổi mà đau đầu, cốc vào trán Thanh Ti: “Tiểu nha đầu này, giờ em không còn là tiểu cô nương, phải hiểu rằng nam nữ khác biệt, biết chưa?”
Thanh Ti tròn mắt, vẻ mặt khờ dại: “Nhưng mà, anh là anh trai em mà.”
“Đúng, nhưng mà anh đây cũng là con trai đó.”
Ánh mắt sáng ngời của Thanh Ti dần dần ảm đạm xuống: “Vậy... Từ nay về sau, em không thể ôm anh, cũng không thể thân thiết với anh nữa sao?”
Nhạc Thính Phong thật sự không thích thấy ánh mắt cô bé như vậy, vội đáp: “Chuyện này... cũng không phải như thế, ôm nhẹ một cái thì vẫn được, nhưng mà... ngủ cùng nhau trên một cái giường thì... hông tốt lắm.”
Tay Thanh Ti vẫn giữ chặt ngón tay Nhạc Thính Phong: “Nhưng mà chúng ta cũng đâu phải là ngủ chung trên một cái giường đâu, em chỉ để anh nghỉ ngơi một chút mà.”