Hôm qua Nhạc Thính Phong đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận rồi. Cậu biết cậu mà đi thì Thanh Ti nhất định sẽ khóc lóc không thôi, vì vậy cậu đã dành cả đêm qua để viết 29 phong thư.
Thanh Ti nhận lấy chiếc hòm, xoa cái miệng nhỏ nhắn, khoé mi còn vương lệ: “Có thật là khi em đọc xong thì anh sẽ trở lại không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?”
Thanh Ti níu ngón tay Nhạc Thính Phong: “Nhưng mà... em vẫn không nỡ, phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong vuốt mái tóc cô bé: “Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Anh chỉ đi mấy ngày thôi, em ở nhà,= phải giúp dì Tiểu Ái chăm sóc Tiểu Trạm, phải chăm sóc ông nội, bà nội, loáng một cái là hết ngày rồi. Mỗi ngày em hãy tìm thêm nhiều việc để làm, có lẽ như vậy em sẽ không có thời gian để nhớ anh đâu.”
Nhạc Thính Phong lo rằng chỉ cần qua vài ngày, Thanh Ti sẽ thích ứng được với cuộc sống không có cậu, chờ đến khi cậu trở về, cô bé sẽ không còn thân thiết với cậu nữa. Đây mới là chuyện mà Nhạc Thính Phong lo lắng thật sự, lo lắng hơn rất rất nhiều so với chuyện Thanh Ti khóc lóc không muốn xa cậu. Bởi vì cậu vốn biết trẻ con thì rất hay quên, nếu có chuyện gì đó làm rời đi lực chú ý của nó thì có thể khiến nó quên đi mọi chuyện đau lòng rất nhanh.
Nhạc Thính Phong thở dài, ngẫm lại, thật ra cậu cũng không muốn đi cho lắm. Nhưng cậu vẫn rất lý trí, cậu biết mình phải lựa chọn ra sao. Cậu chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, khi đi học thì không có thời gian, nhưng giờ đang là lúc nghỉ, dù sao thì cậu cũng phải lo lắng một chút cho tương lai về sau. Kì nghỉ đông có nhiều thời gian như vậy, nếu như không làm gì thì không phải quá lãng phí hay sao. Nhạc Thính Phong không muốn rời xa Thanh Ti, nhưng cậu cũng biết, bản thân mình nên làm gì mới phải.
Thanh Ti biết Nhạc Thính Phong nhất định phải đi, cô bé có muốn ngăn cản kiểu gì cũng không được, mặc cho cô bé có khóc có nháo thế nào đi chăng nữa, kết quả cũng không thể thay đổi được.
Thanh Ti ôm cổ Nhạc Thính Phong: “Vậy... anh... anh phải nhớ em đó.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Thanh Ti: “Em cũng vậy, phải nhớ anh thật nhiều đó.”
“Mỗi ngày em sẽ đều nhớ anh.” Thanh Ti ôm Nhạc Thính Phong không chịu buông ra.
“Đừng khóc nữa, được không?”
Thanh Ti cọ cọ trong lòng Nhạc Thính Phong: “Chẳng qua là em không nhịn được thôi.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười nói: “Thanh Ti, em nghĩ xem, chờ đến lúc anh về, khi em gặp lại anh, anh sẽ trở nên vô cùng lợi hại, chuyện này không phải là một chuyện tốt hay sao?”
Thanh Ti làm sao có thể nghĩ như vậy chứ, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô bé là không có anh ở bên, hàng ngày sẽ không được nhìn thấy anh mà thôi.
Nhạc Thính Phong ôm Thanh Ti dỗ dành khoảng gần một giờ, rốt cục cô bé mới nín khóc.
Du Dực và Tiểu Ái ở dưới lầu chờ đến sốt cả ruột, nhưng lại không dám đi lên. Cuối cũng cũng thấy Nhạc Thính Phong nắm tay cô con gái có đôi mắt sưng đỏ xuống lầu, hơn nữa cô bé cũng đã thay quần áo ra, hai người mới thở phào. Xem ra là Nhạc Thính Phong đã thuyết phục được rồi. Con gái nhỏ của bọn họ quả thật là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, Nhạc Thính Phong có thể dỗ dành cô bé đúng là một chuyện không dễ dàng gì.
Du Dực nháy mắt với Nhạc Thính Phong, yên lặng hỏi cậu xem mọi chuyện thế nào.
Nhạc Thính Phong hơi gật đầu một cái, ý nói là mọi chuyện đã ổn rồi.
Du Dực thở dài, cuối cùng vẫn phải là thằng nhóc này tự mình ra tay mới dỗ được con gái anh. Cỗ dấm chua trong lòng anh cứ thế trào lên, thằng nhóc này tốt nhất là cứ đi nhanh – luôn và ngay đi thì hơn, đừng ở lại tranh đoạt con gái với anh.
Tiểu Ái vẫy vẫy để Thanh Ti đi qua. Thanh Ti rầu rĩ ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ...”