Bà trừng mắt lườm ông một cái: “Rồi, chúng tôi không hiểu. Chỉ mình ông không u u mê mê. Không biết khi nãy lúc nghe tiếng khóc của Thanh Ti, là ai một mực nói rằng lẽ ra không được để Thính Phong vậy.”
Ông cụ bị vạch trần, hắc hắc cười hai tiếng: “Cái đó... Còn không phải là vì tôi nghe Thanh Ti khóc lớn như vậy mà đau lòng hay sao.”
Tiểu Ái mím môi cười trộm, cha mẹ cô đã ngần này tuổi mà vẫn còn thích cãi nhau.
...
Ngoài trời rất lạnh, Nhạc Thính Phong cùng Thanh Ti ở khu vui chơi đến giữa trưa, sau đó ăn cơm trưa rồi lại tiếp tục. Lần này cho dù Thanh Ti muốn chơi trò gì muốn ăn cái gì, Nhạc Thính Phong đều đồng ý.
Chơi đến 3h chiều, khi Thanh Ti thật sự mệt đến mức không chơi nổi nữa, Du Dực mới dẫn bọn họ về nhà.
Trên đường về nhà, Thanh Ti dựa vào lòng Nhạc Thính Phong, nói với cậu: “Anh, lúc nào anh đi thì nhất định phải nói cho em biết đó, anh không được lén bỏ em đi đâu.”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Ừ, được... Anh đã đưa cho em chiếc hộp kia rồi đó, phải nhớ mỗi ngày đều đọc đó, biết chưa?”
“Em sẽ không quên đâu.” Thanh Ti gật đầu hai cái rồi ngáp dài một hơi. Không được một lúc, cô bé liền ghé vào lồng ngực Nhạc Thính Phong mà say ngủ. Cô bé vẫn ý thức được rằng Nhạc Thính Phong sẽ sớm rời đi, sợ rằng cậu sẽ bỏ đi trong lúc cô bé đang ngủ nên ngay cả khi đang ngủ, bàn tay cô bé cũng nắm chặt lấy quần áo của Nhạc Thính Phong.
Chờ Thanh Ti ngủ sâu, Du Dực mới hỏi Nhạc Thính Phong: “Ngày mai mới đi hay là đêm nay đi luôn?”
Nhạc Thính Phong trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn Thanh Ti, rồi nói: “Đợi lát nữa đi luôn.”
Du Dực: “…”
Nó vừa mới đồng ý với con gái anh là sẽ không lén đi, mà giờ lại đòi đi luôn, lời nói của thằng nhóc này quả thật không đáng tin chút nào.
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thanh Ti: “Nhân lúc cô bé ngủ, cháu sẽ đi trước, bằng không...”
Bằng không nếu chờ đến lúc cô bé tỉnh lại thì sẽ lại khóc ầm ĩ, đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ không nỡ rời đi.
Du Dực thở dài, chuyện này không sai, nếu như đợi đến lúc Thanh Ti tỉnh rồi mới đi, chắc chắn không thiếu được một trận gào khóc rồi.
“Cháu chuẩn bị xong chưa?”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu: “Không phải chú đã nói là không được mang cái gì đi sao. Vậy cháu còn phải chuẩn bị gì nữa?”
Khoé miệng Du Dực co rút: “Thằng nhóc này, cái chú nói là cháu đã chuẩn bị tinh thần tốt chưa?”
“Đương nhiên, từ lúc đưa ra quyết định là cháu đã chuẩn bị tốt rồi.”
Du Dực gật đầu: “Được, đợi lát nữa sẽ có người tới đưa cháu đi. Nhưng chú nói trước, nếu đến đó mà cháu không kiên trì được thì cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm chú để đưa cháu ra, chú không làm đâu. Hơn nữa, một khi đã đi vào, nếu chưa hết kì huấn luyện, ai cũng đừng hòng đi ra.”
“Cháu hiểu rồi.”
Về đến nhà, Du Dực dừng xe, cẩn thận bế Thanh Ti, nhưng tay cô bé vẫn nắm chặt lấy quần áo Nhạc Thính Phong. Nhạc Thính Phong im lặng, thong thả cởi luôn chiếc áo khoác đang mặc để đắp lên người Thanh Ti.
Du Dực ôm con gái lên lầu, bảo Tiểu Ái cùng ông bà Hạ không đánh thức Thanh Ti dậy.
Sau khi mọi người lên lầu hết, Tiểu Ái mới hỏi Nhạc Thính Phong: “Sao rồi, con bé có khóc nữa không con?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không ạ, Thanh Ti đã chơi đùa rất vui vẻ.”
Tiểu Ái thở phào một hơi.
“Dì Tiểu Ái, cháu lên lầu lấy ít đồ đạc đã.”
“Đi đi.”
Nhạc Thính Phong lên lầu lấy một cái áo khoác và một tấm ảnh của Thanh Ti, sau đó tắt máy điện thoại di động bỏ vào túi, không lấy thêm thứ gì nữa rồi xuống lầu.