Trước khi Du Dực trở về, Tiểu Ái đã lo lắng rất lâu. Cô nghĩ con gái mình mới có ngần này tuổi, hẳn là không đến mức thành thục thành như vậy mới đúng chứ. Lẽ ra nó phải vừa khóc vừa nháo, làm ồn ào mới là bình thường chứ! Sao nó lại vừa im lặng vừa lạnh lùng như vậy? Đâu có giống trẻ con chút nào.
Tiểu Ái chọc chọc tay chồng mình, ý bảo anh nói chuyện đi, cô rất sợ rằng con gái mình sẽ buồn đến sinh bệnh.
Du Dực run run giọng, anh cũng không biết lúc này nên nói gì với con gái cho phải, rõ ràng là anh không thể nói thẳng rằng ba đưa anh con đi rồi. Nhưng mà nếu không nói như vậy thì lại không biết nói thế nào.
“Chuyện đó, con gái ngoan à... Con... Con...”
Anh vẫn đang tìm từ nào đó phù hợp.
Thanh Ti bỗng nhiên thở dài giống như người lớn, rồi mở miệng nói: “Ba mẹ không cần phải nói gì cả, con biết, anh ấy đã lén đi rồi. Anh ấy là đồ lừa đảo, rõ ràng anh ấy đã đồng ý với con, nói là nhất định sẽ không nhân lúc con ngủ mà lén rời đi, nhưng mà anh ấy vẫn đi rồi, anh ấy gạt con...”
Dám trốn đi, cả đời này con sẽ giận anh ấy, ngay cả tên anh ấy con cũng không gọi nữa! Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận, hốc mắt còn lấp lánh nước, nhưng cô bé vẫn cố nén, không hề khóc. Tuy rằng cô bé đã cố gắng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng mà... cô bé vẫn chỉ là trẻ con, làm sao có thể giống người lớn được, làm sao có thể giả bộ bình thường như không có việc gì trong khi trong lòng đang dậy sóng thế này được.
Tiểu Ái vừa thấy con gái sắp khóc, nhất thời vô cùng đau lòng, vội nói: “Ngoan, nếu con muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng nữa.”
Ai dè không ngờ Thanh Ti vẫn quật cường quệt khoé môi: “Con không khóc đâu, anh Thính Phong cũng không ở đây, con có khóc cũng vô dụng, hừ...”
Thanh Ti tuy rằng còn nhỏ, được người nhà bảo bọc rất tốt nhưng không phải đến mức cái gì cũng không biết.
Khi có Nhạc Thính Phong ở đây thì Thanh Ti khóc, đó là vì cô bé muốn khiến anh ấy phải đau lòng, muốn khiến anh ấy luyến tiếc, không nỡ rời đi. Thanh Ti có thể cảm thấy được, anh Thính Phong đau lòng với cô bé như vậy, nhất định sẽ rất thương tiếc nếu thấy cô bé. Nhưng mà cô bé đã ra sức khóc như vậy mà anh ấy vẫn đi mất. Hiện giờ trong lòng Thanh Ti rất rõ ràng, người đã chạy mất rồi, có khóc cũng vô dụng.
Hai vợ chồng nghe Thanh Ti nói xong, bèn nhìn nhau một cái, chẳng lẽ con bé chịu kích thích quá mức nên đã lập tức trưởng thành luôn ư? Nếu như vậy thật thì quá dọa người rồi.
Du Dực nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Thính Phong của con sẽ sớm trở về thôi. Cậu ấy chẳng qua chỉ là ra ngoài để rèn luyện một chút thôi. Dù sao Thính Phong cũng là đàn ông con trai, đâu thể suốt ngày ở nhà được, bằng không về sau sẽ không tiền đồ.”
Tiểu Ái ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, là con trai thì phải trưởng thành, phải học được cách độc lập, phải tự mình cố gắng. Con xem ba con đó, ba con từ khi còn rất nhỏ đã rời nhà để đi bộ đội, cho nên hiện giờ ba mới có thể lợi hại như vậy.”
Du Dực vội ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ lời vợ mình nói không hề sai.
Tiểu Ái tiếp tục nói: “Hơn nữa anh con còn muốn rèn luyện thân thể cho tốt, về sau khi con gặp nguy hiểm, anh ấy có thể xông lên để bảo vệ con.”
Thanh Ti chuyển sang đùa nghịch khối rubik trong tay: “Con biết, sáng nay anh ấy cũng nói với con như vậy rồi...”
Một lát sau, Thanh Ti bỗng nhiên buông tay, thả khối rubik trên mặt đất.
“Tất nhiên là con sẽ đau lòng, nhưng con đã nói với anh ấy là không cần nhân lúc con ngủ mà lén đi, bằng không con sẽ tức giận. Nhưng mà anh ấy vẫn rời đi, anh ấy gạt con, rõ ràng anh ấy từng nói sẽ vĩnh viễn không gạt con cơ mà...”