Thanh Ti nói xong, rốt cuộc vẫn oà khóc thành tiếng, lao vào trong lòng Tiểu Ái: “Mẹ ơi, con không cần anh ấy nữa.”
Tiểu Ái dỗ dành con gái nói: “Được rồi, không cần, không cần nữa.”
Cô thở phào một hơi, tiểu tổ tông của mẹ cuối cùng cũng khóc rồi, khóc được là tốt rồi. Làm gì có đứa trẻ nào mới có ngần này tuổi mà gặp phải chuyện thương tâm kiểu này mà lại không khóc một tiếng chứ, không khóc mới là không bình thường ấy.
Cả nhà cũng thở phào.
Du Dực cũng hùa theo nói: “Được, ba cũng không cần. Chờ tới lúc nó trở về, ba không cho nó bước vào cửa nữa, được không?”
Vừa nói xong, Thanh Ti bỗng nhiên ngẩng mặt lên, lắc đầu: “Vậy... vậy không được, không thể như thế được... Không cho anh vào nhà, vậy anh con đi chỗ nào được?”
Tiểu Ái mím môi, muốn cười nhưng cố nén, xem đi xem đi, con vẫn luyến tiếc mà.
Ây dà, tình cảm của con trẻ như thế này thật là tốt.
Du Dực sờ sờ mũi, con gái anh vẫn thân thiết với thằng nhóc kia mà.
Để dỗ dành con gái, anh vuốt ve khuôn mặt cô bé, tươi cười nói: “Thật ra anh con cũng không phải là muốn lừa gạt con đâu, anh ấy sợ rằng khi con tỉnh, nhỡ mà con khóc thì anh ấy luyến tiếc không nỡ, cho nên anh ấy mới lén đi đó.”
“Vậy... vậy anh ấy có nói gì với con không?”
Trong lòng Du Dực bỗng nhiên cảm thấy không có tư vị gì, sao anh lại có cảm giác tụt cảm xúc thế nhỉ.
Du Dực lắc đầu: “Không có.”
Trên đường, Du Dực có hỏi Nhạc Thính Phong xem nó có muốn nói gì với Thanh Ti không, kiểu như, liệu nó có muốn nói lời xin lỗi với con bé không chẳng hạn.
Nhưng Nhạc Thính Phong đã nói là không cần, lời xin lỗi này nó sẽ đợi để khi trở về, nó tự mình nói với Thanh Ti, nó không muốn nhờ ai khác nhắn dùm cả, nên nó mới bảo không có lời nào để nói.
Nhạc Thính Phong đúng là có chút tư tâm. Cậu hy vọng trong một tháng mình rời đi này, Thanh Ti sẽ giận cậu, còn hơn là trong một tháng cô bé sẽ chơi với người khác mà quên mất cậu. Tâm tư của mấy đứa con trai choai choai kiểu này, đôi khi người đàn ông trưởng thành như Du Dực vẫn không thể biết được.
Quả nhiên, Du Dực vừa nói không có, Thanh Ti lập tức không khóc mà vô cùng tức giận nói: “Anh ấy giỏi thật, anh ấy dám lén đi như thế mà không thèm để lại lời gì cho con cả.”
Du Dực gật đầu, hùa theo lời con gái: “Đúng thật, quá đáng thật. Ban nãy ba còn hỏi nó, nhưng nó cũng nói không có.”
Thanh Ti nhìn về phía Du Dực: “Ba, vừa rồi ba đưa anh đi đúng không?”
Du Dực im lặng...
“Khụ khụ... Phải”
Thanh Ti quệt miệng nhìn anh, trong đôi mắt nhỏ lộ rõ vẻ u oán, rõ ràng là đang trách anh đây mà.
Du Dực vội lấy lòng: “Thanh Ti, chúng ta... Hay là chúng ta ăn bánh ngọt đi, được không, bánh ngọt vị sơn tra, ăn rất ngon nha con gái.”
“Ba, sao ba lại không gọi con?”
“Đây là do thằng nhóc kia không cho ba gọi con dậy, chứ thật ra ba cũng rất muốn gọi con dậy đó, thật mà.”
Du Dực lập tức đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Nhạc Thính Phong.
Không chỉ có như thế, anh còn nói: “Nói không chừng, có khi thằng nhóc đó thấy là cả ngày ở nhà bị phiền phức nên mới muốn chạy đi đó? Con trai mà, đứa nào chả thích ra ngoài lêu lổng, Thính Phong cũng không ngoại lệ đâu...”
Giờ phút này, Nhạc Thính Phong đang ở trên trực thăng bỗng nhiên hắt xì một cái.
Quân nhân đón Nhạc Thính Phong, không có hảo ý cười nói: “Nhóc con, lạnh sao? Về sau xem ra chú mày sẽ không dễ chịu lắm đâu.”
Nhạc Thính Phong trong lòng có chút cảm giác không tốt cho lắm. Lạnh ư?
Du Dực vừa nói, Tiểu Ái liền đá cho anh một cái. Nói linh tinh gì vậy, thế này không phải là cố ý phá hoại cảm tình của bọn trẻ sao?