Hôm qua Thanh Ti vẫn cố gắng chịu đựng không dám mở hộp ra, cô bé sợ rằng chỉ cần vừa mở hộp ra là mình sẽ không nhịn được mà muốn đọc thư. Rốt cuộc hôm nay cũng đến lúc được mở thư rồi, hai tay Thanh Ti cũng run run.
29 phong thư được đặt ngay ngắn trong hộp. Phong thư thứ nhất nằm ngay trên cùng.
Thanh Ti cầm phong thư thứ nhất, sau đó vội khoá chiếc hộp lại. Cô bé sợ rằng lát nữa sẽ không nhịn nổi nữa.
Ngồi trên giường của Nhạc Thính Phong, mở bức thư thứ nhất ra, Thanh Ti cố gắng không khóc. Nét chữ của Nhạc Thính Phong tràn ngập trên mặt giấy.
“Tiểu nha đầu, em vừa khóc đúng không?...”
Thanh Ti dụi mắt: “Biết rõ người ta sẽ khóc mà còn viết như vậy.”
Cậu hỏi cô bé xem có phải tối hôm qua cô bé ngủ muộn phải không? Hôm nay hẳn là dậy muộn rồi. Có phải lúc đọc thư còn chưa ăn sáng phải không?
Tất cả mọi điều cậu đoán đều không sai lệch chút nào.
Cuối thư, Nhạc Thính Phong còn nhắc nhở Thanh Ti mau đi ăn sáng, nếu thời tiết bên ngoài ấm lên thì hãy giúp mẹ đưa Tiểu Trạm ra ngoài dạo chơi một lúc. Còn nếu thời tiết mà không đẹp thì ở nhà tập viết chữ.
Tất cả đều giống như bình thường, nhắc nhở Thanh Ti nên làm những chuyện gì.
Hả, anh ấy thậm chí còn ra cho cô bé một đề toán này!
Thanh Ti vốn đã ngưng khóc. Kết quả là khi nhìn thấy đề toán mà anh đưa ra thì thật sự là khóc không ra nước mắt!
Thanh Ti khẽ cắn môi, đúng thật là, đi rồi mà cũng không tha, luôn muốn cô bé phải học hành cẩn thận.
Xem xong phong thư thứ nhất, rốt cuộc trong lòng Thanh Ti này cũng thoải mái được một chút. Lấy bức thư của anh bỏ lại vào phong thư, rồi đặt vào trong một chiếc hộp mà cô bé đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị đến buổi tối hồi âm lại cho Nhạc Thính Phong vào mặt trái bức thư. Tuy rằng hiện giờ anh ấy không đọc được, nhưng khi anh ấy trở lại, cô bé để anh ấy đọc.
Thanh Ti về phòng mình thay quần áo, rửa mặt mũi sạch sẽ, xuống nhà ăn cơm. Nhạc Thính Phong đi rồi, nhưng cuộc sống trong nhà vẫn phải tiếp tục. Tuy rằng Thanh Ti rất buồn, nhưng tâm tính của trẻ con sẽ không giữ trong lòng quá lâu. Ăn sáng xong, Thanh Ti ngồi cạnh chơi với Tiểu Trạm. Vẫn là em trai cô bé ngoan nhất, em trai cô bé sẽ không như ai đó, cứ thế mà rời đi.
Tiểu Ái cùng Du Dực thấy con gái đã tươi cười trở lại, hai người nhìn nhau cười. Nhìn đi, trẻ con sẽ không giống như người lớn, không phải luôn luôn bị cảm xúc buồn thương chi phối.
Thời gian cứ thế trôi qua, không nhanh không chậm, không quá hai ngày sau, Lộ Tu Triệt đã chạy tới đây. Cậu còn chưa biết Nhạc Thính Phong không có nhà, lúc vào nhà, không thấy Nhạc Thính Phong đâu liền hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, Nhạc Thính Phong đi chơi đâu rồi?”
Ở nhà cậu không thể ngồi yên, thật sự là không có việc gì làm, nên mới chạy tới tìm Nhạc Thính Phong rủ đi chơi.
Thanh Ti: “Anh em không ở đây.”
Lộ Tu Triệt tò mò hỏi: “Cậu ta đi đâu rồi?”
“Ba em đưa anh ấy đi tham gia một quân doanh huấn luyện mùa đông, phải đến khi khai giảng anh ấy mới có thể trở lại.”
“Hả?” Lộ Tu Triệt kinh ngạc, gần như không thể tin được: “Vậy... Lúc cậu ta đi, sao không nói với anh một tiếng chưa, anh muốn đi cùng mà.”
Thanh Ti ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Anh ấy đi đột ngột lắm, em cũng không được tiễn anh ấy.”
Tiểu Ái cùng Du Dực không ở nhà, hai người đang đi mua sắm đồ ăn cho dịp Tết, trong nhà chỉ còn Thanh Ti đang trông Tiểu Trạm và hai ông bà Hạ.
Trong lòng Lộ Tu Triệt bỗng vô cùng tiếc nuối, cả kì nghỉ đông này vậy là cậu không thể gặp được Nhạc Thính Phong. A, không đúng, không gặp được Nhạc Thính Phong, vậy tức là cậu có thể ở một mình cùng Thanh Ti rồi?