Nghĩ vậy, hai mắt Lộ Tu Triệt nhất thời sáng rực: “Không sao, không sao, cậu ta đi rồi, để anh dẫn em đi chơi. Đi nào, chúng ta tới hồ Nam Thành trượt băng đi.”
Thanh Ti liếc cậu ta một cái: “Em không đi, anh em nói là nếu không có anh em ở đây thì em không được đi chơi với anh.”
Nhạc Thính Phong làm sao có thể không nghĩ đến điểm này chứ. Khi cậu không ở đây, nhất định Lộ Tu Triệt sẽ chạy tới tìm Thanh Ti. Cho nên cậu đã dặn dò Thanh Ti kĩ lưỡng, ngàn vạn lần không được đi chơi một mình cùng Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt trừng mắt: “Được lắm, cái tên Nhạc Thính Phong này, cậu ta giỏi lắm, người thì không ở đây mà còn dám quản chặt như vậy. Thanh Ti, em không thể suốt ngày nghe lời cậu ta như vậy được. Em xem, cậu ta bỏ chúng ta lại đây, tự mình đi chơi cơ mà. Em yên tâm, chờ đến khi cậu ta trở lại, chúng ta không nói là được.”
Thanh Ti thở dài: “Anh em nói, anh không có ý tốt. Bảo em ít chơi bời cùng anh thôi.”
Lộ Tu Triệt: “…”
Sau đó, mặc cho cậu có thuyết phục thế nào, Thanh Ti cũng không đồng ý đi cùng cậu.
Nhưng mà, Lộ Tu Triệt sẽ không từ bỏ. Nhạc Thính Phong còn lâu mới trở về. Cậu sẽ thường xuyên đến đây chơi, sớm muộn gì cũng sẽ đánh động được tới Thanh Ti.
Ở nơi cách đó mấy ngàn dặm, Nhạc Thính Phong hắt xì một cái, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tô Trạm chụp lấy vai cậu: “Thính Phong, cậu đến đây nhanh thật, làm sao cậu có thể tìm tới đây vậy?”
Ngay từ ngày đầu tiên quân doanh khai giảng, Tô Trạm đã bị ném vào đây. Sau vài ngày không quen, dù sao cũng là tìm niềm vui trong khổ sở, dần dần cậu cũng đã quen rồi, gương mặt anh tuấn ngày nào giờ đã bị gió đông bắc thổi tới đỏ bừng, thậm chí còn có vài vết nứt nẻ. Dù sao điều kiện ở nơi này rất gian khổ, ăn uống đều là cả một vấn đề, nói gì đến mấy thứ đồ dùng bảo vệ da chứ.
Từ ngày đầu tiên Tô Trạm tới đây, cậu đã cảm thấy rằng Nhạc Thính Phong chắc hẳn cũng sẽ đến. Không ngờ là cậu lại đoán trúng, hôm nay cậu đã đụng mặt Nhạc Thính Phong.
Vừa hỏi mới biết được, Nhạc Thính Phong đã ở trong rừng tuyết này khoảng hai ngày. Lúc ấy Tô Trạm đã cực kỳ kinh ngạc. Mấy tên nhóc choai choai như Nhạc Thính Phong rõ ràng không có chút kỹ năng sinh tồn dã ngoại nào cả mới đúng chứ! Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào để sống sót vậy?
Nhạc Thính Phong không muốn cử động, giờ này cậu mới có thể thở ra một hơi. Hai ngày qua, quả thực...
Mỗi ngày của Nhạc Thính Phong đều vô cùng gian nan vất vả, mỗi ngày đều phải nghĩ xem làm sao để sống sót, làm sao để lấp đầy bụng, chỉ có khi thả lỏng vào buổi tối cậu mới có thể lấy tấm ảnh của Thanh Ti ra, ngồi trước đống lửa ngắm nghía một lúc.
Sau khi kì huấn luyện diễn ra được một lượt mới có người đến đón bọn họ, sau đó dẫn bọn họ vào một căn cứ huấn luyện được niêm phong cẩn thận.
***
Mấy ngày này, trong nhà thoạt nhìn vẫn là gió êm sóng lặng. Những chuyện mà Du Dực gặp phải trong công việc đều không mang về nhà giải quyết. Cửa ải cuối năm rốt cuộc cũng tới rồi, Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi vẫn chưa trở về, cũng không hề gọi điện thoại.
Hạ phu nhân nhìn lịch xem ngày, đến buổi tối thì nhíu mày nói: “Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, An Lan và chị dâu con sao còn chưa nói gì về chuyện về nhà vậy?”
Tiểu Ái cũng thấy kỳ quái, cô an ủi hai người: “Ba mẹ, đừng gấp, có thể anh con ở bên kia có công việc. Dù sao anh ấy cũng là một thị trưởng, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện. Chờ đến ngày mai con sẽ gọi cho anh ấy để hỏi tình hình xem sao.”
Bà Hạ gật đầu: “Ừ, con thử hỏi xem sao. Đúng thật là, cho dù có bận rộn thế nào thì cũng phải gọi điện thoại về nhà chứ.”
Từ đầu đến cuối Du Dực cũng không hề nói gì nhưng trong lòng rất lo lắng. Hiện giờ, chuyện phía bên Hạ An Lan cũng không sáng sủa lắm, tin tức mà người của anh báo về vẫn không tốt chút nào, không biết năm nay có thể tốt đẹp không nữa.