Tiểu Ái nhìn Du Dực, thật ra cho dù anh không nói nhưng trong lòng cô cũng đã mơ hồ cảm thấy có điều không ổn. Giờ này năm trước anh chị đã về đến nhà rồi, nhưng hiện giờ thì ngay cả tin tức về chuyện khi nào trở về cũng không có, thật sự là đáng ngờ mà.
Hạ An Lan là một người con hiếu thuận, nhất định sẽ không có chuyện không về mà ngay cả việc gọi điện thoại cho cha mẹ trước lễ mừng năm mới cũng không có.
Tiểu Ái lo lắng. Không phải là anh cô ở bên đó có chuyện gì đó chứ?
Buổi tối, Tiểu Ái hỏi Du Dực: “Chồng à, có phải gần đây anh giấu em chuyện gì đúng không?”
Du Dực cười nói: “Làm gì có, sao em lại hỏi như vậy?”
Cô đẩy anh một cái: “Anh đừng gạt em, liệu có phải anh trai chị dâu bên kia đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
“Không có đâu, anh ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Du Dực cười nói thế nhưng trong lòng đã thấy không ổn.
Hạ An Lan từng nói qua với anh, những chuyện bên này của anh ấy đều là âm mưu, thủ đoạn về chính trị. Người nhà bọn họ biết càng ít càng tốt, đừng khiến mọi người phải lo lắng.
Tiểu Ái nhíu mày: “Anh đừng có gạt em, em cũng không phải con ngốc đâu. Giờ này năm trước hai người đã về đến nhà rồi, nhưng năm nay lại không nói gì về chuyện trở về. Hơn nữa, gần đây cả hai cũng ít gọi điện thoại về nhà, em càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.”
Du Dực vỗ bả vai cô: “Em có nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi, không phải khi nãy em nói là chờ đến ngày mai sẽ gọi điện thoại cho anh chị sao? Lúc ấy em hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Tiểu Ái mím môi không nói, trầm mặc vài phút rồi đứng dậy: “Không được, em không chờ đến ngày mai nữa. Bây giờ em sẽ đi gọi điện thoại cho anh chị.”
Du Dực vội nói: “Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, hay để ngày mai đi em?”
“Anh trai em không ngủ sớm như vậy đâu.”
Tiểu Ái nói vô cùng chắc chắn, Du Dực có muốn ngăn cản cũng không được. Anh sợ nếu mình tiếp tục ngăn cản thì cô sẽ càng hoài nghi mà thôi.
Cô bấm số điện thoại cá nhân của Hạ An Lan, đợi khoảng mười giây mới có người nghe máy.
“Tiểu Ái, em còn chưa nghỉ sao?”
Nghe được giọng nói của Hạ An Lan, Tiểu Ái thở phào: “Anh, anh có bận không ạ?”
“Không. Có chuyện gì sao?” Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng êm ái của Hạ An Lan vang lên, truyền qua điện thoại khiến Tiểu Ái dần dần bình tâm lại.
“Anh, còn có hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới rồi. Lần này anh với chị dâu có về nhà không?”
Hạ An Lan khẽ cười một tiếng: “Sao lại hỏi như vậy chứ? Đương nhiên là bọn anh sẽ trở về. Lễ tết quan trọng như vậy, phải về nhà cùng gia đình đón tết mới đúng chứ.”
Tiểu Ái vừa nghe lời này của anh thì trong lòng nhất thời kiên định hẳn: “Vậy khi nào thì anh trở về ạ? Anh... gần đây có phải công việc của anh quá bận rộn không?”
“Đúng vậy, gần đây lượng công việc quả thật rất nhiều, nhất là dịp cuối năm. Gần đây anh cũng không có thời gian gọi điện thoại về nhà, mọi người hẳn là rất lo lắng phải không?” Giọng nói của Hạ An Lan đầy áy náy.
Tiểu Ái vội nói: “Mọi người lo anh ở bên kia gặp chuyện không may thôi. Anh không sao là tốt rồi, công tác bận rộn cũng phải để ý đến sức khỏe. Gần đây chị dâu em thế nào?”
Hạ An Lan cười: “Chị dâu em cũng rất ổn, nếu không có cô ấy ở đây chăm sóc anh, anh bận rộn đến nỗi ngay cả cơm cũng không kịp ăn ấy chứ. Em nói với ba mẹ giúp anh, không cần lo lắng cho anh, ngày mai nếu anh không kịp về thì ngày kia nhất định sẽ quay về.”
Tiểu Ái gật đầu: “Vâng, mọi người cố gắng giữ gìn sức khoẻ, chúng em ở nhà chờ anh chị trở về.”