Buông điện thoại, Tiểu Ái dựa vào lòng Du Dực nói: “May mà anh trai em ở bên kia không có việc gì, bằng không, em thật sự không biết phải nói với cha mẹ như thế nào.”
Du Dực cố ý nói: “Anh trai em là người vô cùng đa mưu túc trí, là con cáo già trí dũng song toàn, làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ, phải là người khác có chuyện gì mới đúng”
Tiểu Ái đập anh một cái: “Nói linh tinh cái gì đấy?”
Du Dực cười nói: “Anh nói thật mà, anh trai em có tướng sinh ra đã làm quan rồi, sẽ không có ai có thể tính kế được anh ấy đâu.”
Tiểu Ái thở dài: “Cũng không biết lúc nào anh ấy mới có thể về Thủ đô nữa. Em thật mong đến lúc nhà chúng ta có thể đoàn tụ.”
“Sẽ sớm thôi...”
Trong lòng Du Dực đã nghĩ tới lời nói của Hạ An Lan, xem ra là nhất định anh ấy sẽ trở về trước lễ mừng năm mới, nói không chừng tình huống đã không còn ngặt nghèo nữa rồi.
Nhưng bên trên vẫn chưa truyền ra tiếng gió nào, tin tức mà anh nhận được vẫn là: vị ở trên cao kia vẫn muốn phủ nhận thông lệ cũ, vẫn muốn tiếp tục đảm nhận chức vụ, sau đó bồi dưỡng một người khiến ông ta vừa lòng làm người thừa kế mới, nhưng trước khi bồi dưỡng ra người đó thì nhất định phải tìm biện pháp hạ bệ Hạ An Lan xuống trước đã.
Cho tới bây giờ, bọn họ tuy rằng nghĩ thì tốt đẹp như vậy, kế hoạch coi như cũng là chu toàn, thủ đoạn cũng phải nói là thâm độc, nhưng mà... tạm thời vẫn chưa thể xử lý được Hạ An Lan. Nhưng Hạ An Lan vẫn đang ở thế bị động, dù sao nhiệm kì của vị đó vẫn còn hơn một năm nữa. Thời gian một năm này, nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn cũng không ngắn. Có rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Trước mắt thì Hạ An Lan chỉ có thể chống đỡ chứ không thể trực tiếp thoát ra được. Nếu không giải quyết được vấn đề mà cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì đối với Hạ An Lan là trăm hại chứ không có một lợi.
Tiểu Ái bỗng nhiên kinh hô một tiếng: “Thôi chết, vừa rồi em quên nói với anh trai rằng chúng ta đã đưa Nhạc Thính Phong đi huấn luyện rồi.”
Du Dực trấn an nàng: “Không sao đâu, dù sao hai người cũng sắp về rồi, sẽ biết nhanh thôi.”
Du Dực chỉ có thể chờ Hạ An Lan trở về rồi mới trao đổi với anh ấy vậy. Vừa muốn tái nhiệm, lại vừa muốn bồi dưỡng một người thừa kế khiến ông ta vừa lòng, nhưng trước khi bồi dưỡng nhất định phải tìm được biện pháp hạ bệ Hạ An Lan rớt đài. Nhưng cho tới bây giờ, anh cũng chưa phát hiện ra ai là người xúi giục vị kia cả.
Cùng lúc đó, ở Hải thị, sau khi Hạ An Lan ngắt điện thoại, trên mặt lộ rõ vẻ u sầu.
Tô Ngưng Mi đi tới, hỏi anh: “Có phải Tiểu Ái hỏi anh xem chúng ta sao đến tận giờ còn không về nhà không?”
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, còn có hai ngày nữa là đến Tết. Giờ này năm trước chúng ta đã về nhà rồi, nhưng bây giờ còn chưa về, người trong nhà khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến chuyện khác.”
Tô Ngưng Mi cũng lo lắng: “Đúng vậy, có thể không nghĩ nhiều sao, cửa ải cuối năm chuẩn bị tới rồi, nhưng chúng ta ngay cả điện thoại cũng không gọi. Năm nay... chúng ta có thể về nhà ăn tết không anh?”
Hạ An Lan ôm cô vào lòng: “Em yên tâm đi, nhất định có thể về nhà, vừa rồi anh đã nói với Tiểu Ái rằng chúng ta nhất định sẽ về.”
“Nhưng nhỡ đâu...”
Hạ An Lan vỗ về Tô Ngưng Mi: “Tin anh, anh sẽ không để cái nhỡ đâu ấy xuất hiện đâu.”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Em tin anh.”
***
Hôm sau, Tiểu Ái nói lại chuyện của Hạ An Lan cho ông bà nghe.
Thanh Ti ở bên cạnh giật nhẹ cánh tay Du Dực: “Ba, ba mẹ anh Thính Phong đều trở về vào lễ mừng năm mới. Vậy anh Thính Phong thì sao? Không phải ba đã hứa với con là nhất định có thể để anh Thính Phong về nhà vào dịp lễ mừng năm mới ư?”