Dáng vẻ của Nhạc Thính Phong hiện giờ vô cùng nhếch nhác, cậu thở nặng nhọc, nếu không phải lúc trước mỗi sáng sớm đều có chạy bộ thì cậu không thể gắng gượng đến giờ. Dáng vẻ hiện giờ của cậu, đừng nói Thanh Ti không muốn gặp, đến bản thân cậu cũng không muốn nhìn. Mỗi ngày cậu ghét nhất là đứng ở trước chỗ phản chiếu nhìn dáng vẻ của bản thân, giống hệt như bị điên.
Tô Trảm hỏi cậu: “Còn nhớ Thanh Ti không?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, dĩ nhiên là nhớ rồi, nếu không phải nhớ Thanh Ti, nếu không phải cô bé luôn ở trong lòng cổ vũ thì cậu đã sớm không chịu đựng nổi.
***
Rất nhanh đã đến ba mươi tết, Hạ An Lan vẫn chưa trở về.
Ông bà Hạ trong lòng lo lắng, hai ngày nay lão thái thái thường hay nhìn ra bên ngoài, “Không phải nói nhất định sẽ về trước tết sao, sao giờ vẫn chưa về? Có khi nào gặp phải chuyện gì rồi không?”
“Không đâu, nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nhất định là công việc bận bịu, nó nói trở về thì nhất định sẽ về, đừng sốt ruột.” Lão gia miệng nói lời an ủi nhưng trong lòng cũng lo lắng.
Tiểu Ái và Du Dực lo lắng nhìn nhau, nhưng thật sự không có chuyện gì xảy ra cả. Sáng sớm Tiểu Ái đã gọi điện cho Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, điện thoại vẫn gọi được.
Thời gian nhanh chóng qua đi, sắc trời cũng âm u dần, trời đã tối, tiếng pháo xung quanh liên tục không ngừng vang lên. Không khí trong nhà không hề vui, năm ngoái cả nhà náo nhiệt ồn ào, năm nay lại yên ắng đi rất nhiều.
Mắt nhìn bữa cơm năm mới đã làm xong, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Tiểu Ái từ sofa đứng lên, Du Dực còn nhanh hơn cô một bước, chạy ra mở cửa. Ông bà Hạ, Thanh Ti và cả Tiểu Trạm đều nhìn ra ngoài cửa lớn. Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy vợ chồng Hạ An Lan.
Du Dực nhìn thấy bọn họ, thở phào nhẹ nhõm, “Hai người đã trở về rồi. Nếu không, e rằng cả nhà tối nay ăn cơm cũng không yên ổn được.”
Hạ An Nhiên mỉm cười, “Trở về hơi muộn một chút, mọi người đã bắt đầu ăn chưa?”
Du Dực biết bọn họ về muộn như vậy nhất định là đã có chuyện, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Năm mới đến rồi, phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên mới là chuyện chính. Anh vội để hai người vào: “Vẫn chưa, còn đang đợi hai người.”
Tiểu Ái Thanh Ti đều bước ra, đặc biệt là Thanh Ti nhìn Hạ An Lan thì lập tức vui vẻ hét lên một tiếng “bác” rồi chạy tới. Hạ An Lan khom lưng dang hai tay ra, ôm Thanh Ti lên. Anh dịu vàng vỗ đỉnh đầu Thanh Ti: “Lâu quá không gặp, tiểu công chúa nhà chúng ta cao lên nhiều rồi nhỉ, sắp thành một đại cô nương rồi.”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Đúng đó, so với lần trước gặp, thật sự đã cao lên nhiều rồi.”
Thanh Ti ngọt ngào: “Dĩ nhiên rồi, bác xinh đẹp hơn, con nhất định cũng cao lên.”
Lời nói đùa này khiến cho sự buồn phiền trong lòng Tô Ngưng Mi phút chốc tan biến hết, không kìm được cười lên: “Thanh Ti của chúng ta thật sự lớn rồi, càng ngày càng biết nói chuyện.”
Lão gia đẩy lão thái thái qua.
Hạ An Lan vội thả Thanh Ti xuống, khom lưng nói với lão thái thái: “Ba mẹ, bọn con về muộn, để ba mẹ lo lắng rồi.”
Tô Ngưng Mi cũng bước nhanh tới, đứng bên cạnh Hạ An Lan, “Ba mẹ… bọn con về rồi. Năm nay An Lan thật sự hơi bận nên mới về muộn, để ba mẹ lo lắng là lỗi của bọn con, sau này sẽ không như vậy nữa…”