Thanh Ti đã nắm lấy tay Nhạc Thính Phong, giọng nghẹn ngào.
Mặt và tay của cậu thật sự có nhiều vết thương. Đặc biệt là ở những khớp ngón tay dường như chỗ nào cũng có, ngón tay sưng đỏ lại còn nứt nẻ. Thanh Ti nhìn vào vết thương vẫn còn dính máu bên ngoài liền khóc không ngừng, không đợi Nhạc Thính Phong dỗ đã sà vào lòng cậu: “Anh không được đi, em không cho anh đi nữa, anh không thể đi…”
Tiếng khóc của Thanh Ti dường như có thể khiến cho cánh đồng tuyết trong lòng của Nhạc Thính Phong tan chảy toàn bộ.
Cậu bỏ đũa xuống vỗ vào lưng Thanh Ti: “Ngoan, đừng khóc nữa, để anh ăn cơm trước đã có được không? Anh không đau.”
Dĩ nhiên là đau rồi, chẳng qua lúc đầu thật sự thấy đau, nhưng hiện giờ dường như đau nhiều quá mà từ từ tê liệt rồi!
Thanh Ti ngước gương mặt nhỏ đầy nước mắt lên: “Vậy anh hứa với em không đi nữa nhé?”
Nhạc Thính Phong đau lòng lau nước mắt cho Thanh Ti. Tay của cậu bây giờ đã thô ráp rất nhiều, lúc chạm vào mặt cô bé còn lưu lại vài vết hằn đỏ, cậu vội buông tay xuống.
Lần này Nhạc Thính Phong không còn cự tuyệt dịu dàng nữa mà trực tiếp nói: “Không được, Thanh Ti, anh không muốn bỏ cuộc giữa đường, không muốn khi bị người khác nhắc đến sẽ nói tiểu tử đó không tốt. Em biết anh là người thế nào, nếu anh đã muốn làm chuyện gì thì anh sẽ làm một cách tốt nhất.”
Đây là lời trong lòng Nhạc Thính Phong, một là không làm, còn không thì phải làm cho thật tốt.
Thanh Ti hít hít mũi, “Nhưng mà anh bị thương rồi…”
Nhạc Thính Phong mỉm cười nói: “Không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ, em không biết Tô… là anh cả, anh ấy bị thương còn nghiêm trọng hơn anh.”
Thanh Ti cắn môi nói: “Nhưng em không nỡ…”
Trong lòng Nhạc Thính Phong như bị bàn tay nhỏ chạm vào, cậu đặt tay lên đỉnh đầu Thanh Ti, “Không lâu nữa anh sẽ trở về.”
Tiểu Ái thở dài, hai đứa trẻ này thật khiến người khác nhìn vào thấy thích, nếu sau này có thể thành đôi thì thật tốt.
Cô nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, để anh ăn cơm đi con, anh có thể trở về là rất khó khăn.”
Thanh Ti tuy không muốn rời khỏi người Nhạc Thính Phong nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu.
Trước đó đều là Nhạc Thính Phong gắp thức ăn cho cô bé, nhưng bây giờ cô bé liên tục gắp cho Nhạc Thính Phong: “Anh, ăn cái này đi…”
“Anh, anh uống canh cá đi…”
“Anh, anh ăn nhiều thịt vào.”
Đợi Thanh Ti không khóc nữa, Du Dực mới tiếp tục nói hết lời lúc nãy.
Anh đứng dậy rót một ly rượu: “Chuyện này là em có lỗi với anh và chị dâu. Em xin nhận lỗi với hai người.”
Nói xong thì tự phạt một ly.
Nếu là bình thường, Tiểu Ái nhất định sẽ nói với anh một câu, chưa ăn gì bụng trống thì không được uống rượu. Nhưng hiện giờ cô cảm thấy anh thật sự nên làm vậy.
Sau đó Du Dực đem chuyện mình đưa Nhạc Thính Phong đến tham gia huấn luyện mùa đông kể rõ ràng ra.
Tô Ngưng Mi nhìn con trai hốc hác đi không ít, thật sự rất đau lòng, nhưng… cô phải nói thế nào mới tốt đây? Cô nhìn sang Hạ An Lan.
Hạ An Lan không nói với Du Dực, mà nhìn sang Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong không hề nhìn mọi người, vừa ăn vừa nói: “Mọi người đừng trách chú Du. Chú ấy cũng đã hỏi ý con trước, con suy nghĩ một ngày rồi mới quyết định, đây là quyết định của bản thân con, không liên quan đến người khác.”