Từ khi bị đưa đi, những ngày này đối với Nhạc Thính Phong mà nói là tồi tệ hơn cả bị giày vò. Chính là sự vất vả mà cậu chưa từng trải qua từ khi sinh ra đến giờ. Nhưng đây cũng là một cuộc sống mà cậu chưa từng được trải nghiệm. Chuyến đi lần này đã giúp cho Nhạc Thính Phong hiểu một chuyện: cậu vĩnh viễn không hoàn toàn biết được toàn bộ thế giới ngoài kia là thế nào. Cuộc sống này rất lạ lẫm nhưng lại tràn đầy cảm xúc và khiêu chiến. Vì vậy mà bản thân phải nỗ lực, phải dốc toàn lực kích hoạt tiềm năng, phải tự nói với chính mình nếu không cố gắng hết sức thì sẽ bị người khác bỏ lại phía sau. Điều này đối với Nhạc Thính Phong luôn thích đứng ở vị trí số một sẽ trở thành một kiểu khiêu chiến hấp dẫn.
Ban đầu Nhạc Thính Phong rất bất mãn, nhưng trải qua hai ngày, cậu đã nhanh chóng thích ứng được với cuộc sống này, cậu cảm thấy thực tế kiểu này cũng tốt, nó khiến cậu có thể nhìn thấy một bản thân không giống như lúc trước. Cũng khiến cậu hiểu ra, cuộc đời người có rất nhiều cách sống.
Hiện giờ Nhạc Thính Phong không hối hận khi đã tham gia đợt huấn luyện này, ngược lại cậu còn có chút vui mừng quyết tâm đi tham gia. Nếu không sau này nếu gặp phải trắc trở lớn hơn nhất định sẽ không thể vượt qua. Một người đàn ông không thể giống như một người phụ nữ, trốn trong phòng ấm áp nhìn bốn mùa như mùa xuân, vĩnh viễn trốn sau lưng người lớn mà phải nên trải nghiệm cuộc sống của chính mình. Sau này có thể bảo vệ người cậu muốn bảo vệ, không cần phải dựa vào sức lực của người lớn nữa.
Nhạc Thính Phong nói xong thì xoa đầu Thanh Ti, nói với cô bé: “Em đừng gắp thức ăn cho anh nữa, em cứ ăn đi.”
Tiếng pháo bên ngoài, không khí ấm áp trong nhà, thức ăn thơm lừng đầy bàn, bên cạnh còn có cô gái nhỏ mà mình mong nhớ bấy lâu, đây là thời khắc mà tinh thần Nhạc Thính Phong thoải mái nhất trong những ngày qua. Tuy thời gian chỉ có hai tiếng nhưng đã đủ lắm rồi, nhớ đến Tô Trảm thời gian hai tiếng cũng không có, sau khi trở về cậu nhất định sẽ khoe với Tô Trảm.
Hiện giờ Tô Trảm còn chưa biết cậu đột nhiên rời đội là để về nhà.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ thấy chỉ còn nửa tiếng nữa. Cậu không thể lãng phí thời gian để giải thích với mọi người những gì đã trải qua. Cậu còn muốn sau khi ăn cơm xong sẽ dẫn Thanh Ti ra ngoài bắn pháo hoa và đưa cô bé đi chơi một chút. Những thứ mà các bạn nhỏ khác được chơi cậu cũng muốn Thanh Ti được chơi. Năm nay cậu không thể cùng Thanh Ti đón giao thừa, nhưng pháo hoa thì phải bắn. Mọi người muốn nói gì thì cứ để họ nói.
Nhạc Thính Phong nhìn ba mẹ mình, bọn họ đến trước giờ cơm giao thừa mới trở về, trước đó lại không có chút tin tức, nói không chừng đã có chuyện gì đó. Nghĩ lại, chú Du và bọn họ nhất định có gì đó muốn nói.
Hạ An Lan biết Nhạc Thính Phong không phải là đứa trẻ tùy tiện nghe lời người khác, cậu đã quyết định như vậy thì cậu thật sự đồng ý đi. Du Dực có lẽ cũng chỉ đưa ra đề nghị, mà người quyết định vẫn là bản thân Nhạc Thính Phong. Vì vậy chuyện này thật sự không thể trách Du Dực. Hơn nữa từ góc độ của một người đàn ông nhìn vào, Hạ An Lan cảm thấy Nhạc Thính Phong tham gia lần huấn luyện mùa đông này cũng có rất nhiều điểm tốt, con trai không thể cứ ở trong nhà. Du Dực cũng vì lo nghĩ cho Thính Phong nên mới làm như vậy.