Lúc Nhạc Thính Phong nói chuyện thường hà ra một làn khói trắng, giọng nói của cậu trong tiếng pháo hoa trở nên vô cùng dịu dàng.
Thanh Ti bĩu môi, không vui nói: “Có phải anh biết em nhất định sẽ tha thứ nên anh mới không lo lắng gì không?”
Thanh Ti nhìn thấy dáng vẻ này của Nhạc Thính Phong, thật ra cô bé đã sớm tha thứ, nếu không đã không sà vào lòng khi vừa nhìn thấy cậu. Đã nhiều ngày không gặp, làm sao còn giận được, chỉ có mong nhớ thôi. Cô bé hiện giờ có chút giận dỗi, nhưng là giận bản thân. Giận bản thân tại sao không thể kiên trì một chút, tại sao không thể giận thêm một chút nữa?
Nhạc Thính Phong mỉm cười khen ngợi: “Thanh Ti nhà ta lợi hại quá, hiện giờ đã biết nói có chỗ dựa nên không lo lắng gì rồi.”
Thanh Ti hừ một tiếng, “Anh đừng có chuyển chủ đề, em không nói chuyện đó với anh, chúng ta đang nói về vấn đề của anh.”
Thanh Ti sẽ không bị dẫn theo nhịp điệu của cậu vì chuyện quan trọng vẫn chưa nói rõ ràng.
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, “Anh biết Tiểu Thanh Ti của anh là một cô bé lương thiện, nhất định sẽ không tính toán với anh, vì thế anh mới có thể an tâm mà đi. Nhưng mà anh cũng rất sợ, sợ khi anh trở về em sẽ không quan tâm anh nữa. Lúc vào cửa, trong lòng anh rất căng thẳng.”
Những ngày qua Nhạc Thính Phong thật sự rất lo lắng vấn đề này, Thanh Ti tuy lương thiện nhưng cũng là cô bé rất ngang bướng, một khi giận lên sẽ không dễ dỗ dành. Nếu cô bé thật sự giận mình, cậu sợ sẽ không dỗ được. Trước khi vào cửa Nhạc Thính Phong đã nghĩ, nếu Thanh Ti thật sự không quan tâm tới cậu, không giống như lúc trước nữa thì phải làm thế nào?
Thanh Ti ngước đầu lên, dáng vẻ đầy kiêu ngạo: “Em không có dễ dàng tha thứ cho anh đâu, anh phải suy nghĩ xem làm thế nào để em tha thứ.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được thôi, vậy em nói xem anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh. Chỉ cần Thanh Ti có thể tha thứ cho anh, chuyện gì anh cũng sẽ hứa với em.”
Thanh Ti lập tức nói: “Tối nay anh phải kể thật nhiều truyện cho em nghe, ngày mai còn phải dẫn em ra ngoài chơi. Lúc trước Lộ Tu Triệt rất nhiều lần đến tìm em, cứ muốn dẫn em ra ngoài chơi, em đều không đi, nhưng thật ra em rất muốn đi.”
Nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong có chút ảm đảm, cậu xoa đầu Thanh Ti, nói không nên lời. Những thứ khác cậu đều có thể hứa, chỉ có cái này là không thể vì cậu sắp đi rồi.
Thanh Ti thấy cậu không không nói gì, liền hỏi: “Sao anh không nói gì? Anh không hứa với em được sao?”
Nhạc Thính Phong không dám nhìn vào mắt Thanh Ti, cậu nói: “Không phải anh không muốn hứa với em, mà là anh không làm được, vì anh chỉ được nghỉ phép hai tiếng đồng hồ. Một lát nữa sẽ có người đến đưa anh đi, đợi anh trở về sẽ dẫn em ra ngoài chơi được không?”
Lời này vừa nói ra, nước mắt Thanh Ti lập tức chảy xuống.
Cô bé uất ức nói: “Anh là kẻ nói dối, anh nói chuyện gì cũng có thể hứa với em, nhưng anh lại lừa em.”
“Xin lỗi.”
Nhạc Thính Phong vốn giỏi ăn nói trước mặt Thanh Ti, lúc này ngoài hai từ xin lỗi cậu không nghĩ ra được lời giải thích nào. Cậu giơ tay định ôm Thanh Ti vào lòng nhưng lại bị cô bé đẩy ra. Đây là lần đầu tiên Thanh Ti đẩy tay Nhạc Thính Phong ra, khuôn mặt ngập tràn nước mắt.