Tuy Tô Ngưng Mi không nói ra nhưng Hạ An Lan đã thấy cô vào phòng Thính Phong mấy lần.
Dù sao cũng là mẹ, sao có thể không nhớ con trai, hơn nữa lại là đã lâu không gặp, năm nay trở về, Tô Ngưng Mi luôn muốn ở cạnh con trai vài ngày. Chỉ đáng tiếc là năm nay trong nhà thật sự có quá nhiều chuyện.
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Nó hả, sao có thể về? Sau khi huấn luyện xong thì còn phải đi học, nó có thể đi đâu được chứ. Đừng làm lỡ việc học của nó, nếu có thể em sẽ trở về mấy ngày. Nó giờ đã lớn rồi, bản thân đã có chủ ý rồi. Anh cũng đã nghe Tiểu Ái nói Thính Phong thương Thanh Ti như vậy, mà Thanh Ti khóc dữ dội nhưng vẫn không thể cản được quyết tâm ra đi của nó.”
Tô Ngưng Mi vừa mong nhớ con trai, vừa vui mừng tự hào, kiêu hãnh.
Đứa trẻ này không ở cạnh cô thật ra cũng tốt.
Thính Phong hiện giờ, so với sự ngạo mạn, tùy hứng, thích gây họa, tính cách nóng nảy trước đây, như đã thay đổi thành hai người khác nhau. Lúc đó Tô Ngưng Mi rất hi vọng con trai có thể thay đổi nhưng đều vô ích, nhưng hiện giờ con trai đã thay đổi rồi, trở thành tấm gương của rất nhiều người trong trường, là niềm tự hào của các giáo viên trong trường, và cũng là niềm tự hào của cô. Thính Phong đã trưởng thành, đã điềm tĩnh, cũng độc lập hơn rồi. Không có người mẹ như cô bên cạnh, Thính Phong ngược lại trưởng thành tốt hơn, cậu sống ở thủ đô rất tốt, rất vui vẻ, sự ấm áp và tình cảm mà cậu từng thiếu giờ đã có đủ. Vì thế Tô Ngưng Mi rất cảm ơn Tiểu Ái và Du Dực, còn có ba mẹ chồng cô, họ thật sự đã yêu thương Thính Phong như con cái của mình.
Hạ An Lan ôm cô vào lòng, “Thời gian này em phải chịu uất ức với anh rồi.”
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn anh: “Em có uất ức gì đâu, mọi việc của em chưa từng thay đổi. Chỉ có anh cả ngày bị người khác làm khó làm dễ, cản trở, anh không sao chứ?”
“Anh chỉ áy náy duy nhất một chuyện chính là anh đã để mọi người trong nhà phải lo lắng. Em yên tâm đi, lúc trước là do anh chưa nghĩ thông, sau này sẽ không vậy nữa.”
Trước kia là Hạ An Lan luôn đè nén chuyện này xuống, anh không nghĩ sẽ phải làm lớn chuyện vì làm vậy sẽ liên lụy đến rất nhiều người, sẽ khiến mọi chuyện vốn đơn giản trở nên càng phức tạp.
Hạ An Lan là người làm việc rất chăm chỉ, anh đã chọn con đường này dĩ nhiên sẽ muốn ngồi lên vị trí cao nhất. Trong quá trình đi đến đỉnh cao, Hạ An Lan hi vọng có thể thông qua sự nỗ lực của bản thân khiến cho những chỗ anh đi qua đều trở nên tốt đẹp hơn, dù không thể trăm hoa đua nở thì cũng đừng là một cánh đồng hoang. Nhưng cục diện hiên giờ khiến Hạ An Lan không thể không thay đổi cách nghĩ mà đối diện. Nếu sau này anh vẫn tiếp tục, người bị liên lụy đầu tiên chính là gia đình anh, điều này anh tuyệt đối không cho phép.
Hạ An Lan nhìn ra bên ngoài, mây trắng ngoài cửa sổ, nhìn gần thế này giống hệt như bông vải tuyết trắng, giơ tay ra là chạm tới. Vị trí đó đối với anh mà nói đã gần trong gang tấc.