Tô Trảm gật đầu, mang đồ lên, chuẩn bị cùng đi với Nhạc Thính Phong.
Cậu nói với những người còn lại: “Mọi người bảo trọng, nếu vận may tốt sau này chúng ta có thể gặp lại.”
Còn về khi nào sẽ gặp lại thì không ai biết.
Nếu vận may không tốt, cả đời này e rằng sẽ không gặp lại được nữa. Nếu mấy người bọn họ kiên quyết quay về, chuyện này có lẽ sẽ thành sự thật.
Chu Hạo không hề có ý muốn thương lượng với hai người họ, nhìn hai người bỏ đi, lập tức hét lên: “Nhạc Thính Phong, Tô Trảm, hai người đừng hối hận, đừng cho rằng hai người rời khỏi mọi người thì có thể sống mà đi ra ngoài. Hai người không nhìn xem đây là nơi nào, không có chúng tôi hai người chỉ có một con đường chết.”
Chu Hạo vừa tức giận vừa lo sợ, vì nếu không có Tô Trảm và Nhạc Thính Phong thì bọn họ sẽ gặp khó khăn. Nhưng cậu ta lại không thể hạ mình cầu xin hai người bon họ, cậu ta nói như thế hi vọng có thể khiến hai người họ thay đổi cách nghĩ, chỉ tiếc là cậu ta vẫn không hiểu Tô Trảm và Nhạc Thính Phong.
Không có ai liên lụy, hai người họ có thể đi nhanh hơn.
Nhạc Thính Phong dừng lại, xoay người nhìn Chu Hạo rồi cười: “Tôi đồng ý với câu nói của cậu, hiện giờ tôi thật sự rất hối hận…”
Chu Hạo có chút đắc ý, vừa định nói thì nghe thấy tiếng Nhạc Thính Phong: “Tôi hối hận sao không sớm rời đội, nếu không phải tên phế vật không có năng lực như cậu làm chỉ huy, tôi và Tô Trảm sớm đã đi đến đích rồi, sao có thể ở đây chịu vất vả thế này.”
“Không sai. Không có cậu chúng tôi sẽ đi nhanh hơn.” Tô Trảm chèn thêm một câu, cậu đã sớm không ưa con người Chu Hạo này, rõ ràng là không có bãn lĩnh lại thích phô trương, không biết dũng khí và tự tin từ đâu mà có.
“Hai người, được… cuối cùng hai người cũng nói ra lời trong lòng rồi đúng không. Hai với vốn dĩ xem thường chúng tôi, hai người đã sớm muốn bỏ rơi chúng tôi, đây chỉ là viện cớ mà thôi.”
Nhạc Thính Phong buồn chán cười mỉa mai: “Nói đúng lắm, tôi đã sớm nhìn cậu không vừa mắt, một kẻ đần độn.”
“Đừng để ý đến cậu ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Tô Trảm đi được hai bước thì quay người lại có ý tốt nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở các người, nếu quay trở về, dù có thuận lợi đi đến đích thì ít nhất cũng cần 10 ngày. Các người có thể cầm cự đến 10 ngày không?”
Nếu thuận lời thì cần ít nhất 10 ngày, quan trọng là có thuận lợi hay không, mỗi người bọn họ đều biết điều này là không thể.
Hai người vừa đi, sắc mặt những người còn lại đều lần lượt thay đổi.
“Phải làm sao đây? Tô Trảm nói đúng, cần ít nhất cần 10 ngày nữa. Lúc chúng ta đi thể lực rất tốt nên mới có thể đi 5 ngày liền, hiện giờ thể lực mọi người đều không chịu nổi, có người còn đổ bệnh, dù không gặp rắn độc thú hoang, chúng ta cũng sẽ ngã xuống trước…”
“Đúng đó đúng đó, cứ đi thế này, giữa đường ngã xuống rồi, phải làm sao?”
Người trước đó nói bọn họ đã lạc đường lặng lẽ thu dọn đồ đạc đeo lên, đi theo hướng mà Nhạc Thính Phong và Tô Trảm rời khỏi.
Chu Hạo vội hét lên: “Này Trịnh Minh Viễn, cậu làm gì đó?”
“Tôi cũng đi hướng đó, xin lỗi tôi không đi cùng với mọi người nữa, tạm biệt mọi người.”
Trịnh Minh Viễn nói xong thì đi tăng tốc độ, vội vàng đuổi theo. Người đi qua khu rừng này đều không thể để lại dấu vết, đi xa rồi sẽ không đuổi theo kịp nữa.