Trịnh Minh Viễn vừa đi, những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Hạo liền mắng Trịnh Minh Viễn một trận rồi hỏi những người khác: “Các người thì sao, lẽ nào các người cũng muốn đi? Các người đừng quên giáo quan từng nói biên giới rất nguy hiểm, có bãi mìn, có cả bọn vượt biên, nếu gặp phải bọn buôn ma túy, các người sẽ chết hết...”
Có người không kìm được nói nhỏ: “Nhưng mà… lời cậu nói cũng chỉ là nếu, vẫn còn đường sống, nhưng nếu quay trở lại thì chỉ có con đường chết.”
Giọng của cậu ta không to nhưng những người khác đều đồng loạt gật đầu.
“Được rồi, được rồi, không nghe tôi phải không? Vậy các người cũng đuổi theo đi, các người cứ đi theo Tô Trảm và Nhạc Thính Phong đi, xem hai người họ rốt cuộc có năng lực hay không, có thể đưa các người sống sót ra ngoài hay không?”
Mọi người im lặng nhìn nhau.
Sau cùng có người đứng ra nói: “Xin lỗi, tôi không đi cùng mọi người nữa, tôi phải đuổi theo bọn người Nhạc Thính Phong, tạm biệt.”
Có một người đứng ra, người khác dĩ nhiên cũng sẽ không do dự nữa, đồng loạt nói.
“Tôi nữa, tôi cũng đi…”
“Tôi nữa, tôi cũng đi…”
Người vốn đi theo Chu Hạo, toàn bộ đều đã đuổi theo bọn người Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm trong lòng thật sự có chút thoải mái, hành động của hai người họ ngược lại càng thuận tiện hơn, nhưng dễ dàng nhận thấy đây là cách nghĩ không khả thi. Vì đi chưa bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hai người xoay đầu lại thì thấy Trịnh Minh Viễn thở hồng hộc đuổi theo.
Hai người nhìn nhau rồi dừng lại, Trịnh Minh Viễn là người ít nói nhưng cũng có chút năng lực, hai người họ cũng có chút thiện cảm với cậu ta. Hai người dừng lại đợi Trịnh Minh Viễn đuổi kịp.
Trịnh Minh Viễn đi đến trước mặt hai người, thở dốc nói: “Tôi cùng đi với hai người. Hai người quyết định rất đúng, chỉ có đi về phía trước chúng ta mới còn hi vọng để sống, quay trở lại chỉ có đường chết.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, vậy cùng đi đi.”
Trịnh Minh Viễn thấy hai người không hề cảm thấy ngạc nhiên, chắc hai người họ sớm đã dự liệu ra việc này, cậu nói: “Tôi đuổi theo kịp rồi, hai người đợi một chút đi, những người khác sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”
Đa số những người còn lại đều có năng lực nhưng không ai có thể làm lãnh đạo. Hơn nữa họ vẫn tin Nhạc Thính Phong và Tô Trảm hơn Chu Hạo.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Nếu mọi người cũng đến vậy thì cùng đi, không thể trơ mắt nhìn mọi người mất mạng được.”
Tình hình này Nhạc Thính Phong đã nghĩ đến, cậu thật sự cũng hi vọng mọi người đều có thể đi theo, nếu không để tự bọn họ đi, thật sự chỉ có con đường chết. Dù cậu không thích loại người như Chu Hạo, nhưng cũng không hi vọng cậu ta thật sự chết đi. Sống trên đời, điều đầu tiên là phải trân trọng mạng sống, không thể đem mạng người ra làm trò chơi. Nếu mọi người có thể cùng nhau ra ngoài, đây sẽ là kết quả tốt nhất.
Quả nhiên không lâu sau, những người còn lại cũng đuổi đến, đương nhiên trong đó cũng có Chu Hạo. Những người còn lại đều đã đến, một mình cậu ta không thể quay trở lại, cậu ta cũng không ngốc, chỉ dựa vào mình cậu ta thì có thể đi đâu?