Giết người là việc vô cùng chấn động đối với các cậu, có hai người không kìm được mà ôm lấy lồng ngực nôn ra. Có người thì mặt trắng bệch, cả người run rẩy giống như hồn bay phách tán. Còn Nhạc Thính Phong và Tô Trảm thì không có gì bất ổn.
Nhạc Thính Phong cảm thấy giờ không phải là lúc thích hợp để giải tỏa tâm lý, vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu nói: “Mau thu dọn đồ đạc và lấy lương thực của chúng. Chúng ta phải đi nhanh, chỗ này không an toàn.”
Tô Trảm gật đầu, nói với những người khác: “Chúng ta không có thời gian ở đây để đợi mọi người ổn định lại. Nếu mọi người không hành động thì tiếp theo sẽ là chúng ta chết cùng chúng.”
Tô Trảm nói xong, mọi người vội vàng cử động, không ai muốn ở lại đây.
Đoạn đường sau đó xem như rất thuật lợi vì đi không bao lâu thì gặp phải lính tuần ra, họ nghe thấy tiếng súng nên vội vàng chạy đến. Lúc nhìn thấy bọn họ, tinh thần căng thẳng của Nhạc Thính Phong mới được thả lỏng. Chu Hạo và những người khác hầu như đều khóc lên.
Mẹ ơi, cuối cùng cũng được cứu rồi, cuối cùng cũng thoát ra rồi!
Chuyện sau đó, hầu như không liên quan đến các cậu nữa, sẽ có người đến dọn dẹp thi thể và đưa số ma túy đó trở về. Bọn họ cũng thông báo cho bên huấn luyện cho người đến đón.
Cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mà ăn một bữa cơm. Ngoài Nhạc Thính Phong và Tô Trạm, những người còn lại đều im lặng lạ lùng. Chuyện ban nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu bọn họ.
Mọi người ăn cơm xong thì có người đến đón.
Khi ở trong xe trên đường trở về, Nhạc Thính Phong nhắm mắt suy nghĩ, chuyện trải qua lần này cậu sẽ không bao giờ kể cho Thanh Ti nghe, đến cả cậu cũng không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó. Đạn xuyên qua đầu máu bay tung tóe, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét, những cảnh tượng đó, âm thanh đó dường như vẫn luôn vang bên tai, hiện ra trước mắt cậu, chưa từng tan biến.
Nhìn Nhạc Thính Phong rất bình tĩnh nhưng sự chấn động của cái chết đối với cậu ảnh hưởng nghiêm trọng hơn so với những người đã bộc phát ngay tại hiện trường. Bất luận thế nào cậu vẫn chỉ là một cậu bé chưa tròn 15 tuổi.
Lần đối kháng đội này dĩ nhiên các cậu đã thua, vì đội còn lại đã về đến đích trước, còn các cậu thì lại đi sai đường.
Buổi tối đầu tiên trở về doanh trại, Nhạc Thính Phong mất ngủ. Tối đó, những người khác cùng phòng đều gặp ác mộng.
Ngày hôm sau, giáo quan mời một số bác sĩ tâm lý tới.
Giáo quan mở một cuộc họp cho các cậu, câu đầu tiên giáo quan nói: “Trên thế giới này sinh mạng con người là thứ quý giá nhất, nhưng mà sẽ có một số ít người đi ngược lại chuẩn mực đạo đức của con người. Khi bọn họ không trân trọng mạng sống, khi bọn họ chà đạp lên mạng sống, chúng ta không cần phải tôn trọng bọn họ, đám người buôn ma túy chính là những kẻ như vậy.”
Giáo quan nhìn vào các gương mặt vẫn còn non nớt: “Lần này là chúng tôi suy nghĩ không thấu đáo, vốn không nên để các bạn trải qua những chuyện này, tuổi của các bạn thật sự vẫn còn nhỏ…”