“Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng tôi nói gì với các bạn cũng vô ích, nhưng hiện giờ điều tôi muốn nói với các bạn là các bạn rất giỏi, làm rất hay. Tuy trong trận đối kháng này các bạn đã thua, nhưng rõ ràng là các bạn mạnh hơn đội kia, các bạn không hề sai, bọn buôn ma tuý đó chết cũng không đền hết tội. Nếu để bất kì kẻ nào thoát được, số ma túy đó được tuồn vào trong nước sẽ hại chết rất nhiều người, sẽ hại rất nhiều gia đình tan nát. Các bạn đã cứu rất nhiều người, các bạn rất lợi hại.”
Đây là lần đầu giáo quan nói với các cậu nhiều lời như vậy, nói các cậu biết những chuyện các cậu làm đều là chuyện chính nghĩa.
Đương nhiên chuyện chính nghĩa này càng nên để pháp luật phán quyết. Nhưng lúc đó tình huống đặc biệt, hai bên đều không thể nhường bước, nếu không ra tay trước thì chỉ có thể bị đối phương giết chết.
Mỗi ngày bác sĩ tâm lý đều khai thông suy nghĩ cho các cậu. Vài ngày sau, có vài người đã chuyển biến tốt, nhưng vẫn có vài người chưa thoát ra được cảnh tượng chiến đấu hôm đó.
Nhạc Thính Phong cũng chưa biết bản thân đã thoát ra được hay chưa.
***
Thanh Ti nhìn vào trong hộp, chỉ còn lại một lá thư cuối cùng, cô bé hào hứng hét lên một tiếng.
Hay quá, ngày mai xem xong lá thư cuối cùng, ngày mốt anh ấy có thể trở về rồi!
Trường học của Thanh Ti tuần sau khai giảng, nhưng trường của Nhạc Thính Phong lại sớm hơn một chút. Cậu đã là học sinh cấp ba rồi, thời gian chỉ còn lại hai ngày.
Tâm trạng Thanh Ti hôm nay đặc biệt tốt, vừa nghĩa đến Nhạc Thính Phong có thể trở về, trên mặt cô bé không kìm được mà nở nụ cười. Cả nhà cũng đều vui vẻ, không biết hiện giờ Thính Phong ra sao rồi. Tiểu Ái chuẩn bị ngày mai đi siêu thị mua nhiều món Nhạc Thính Phong thích ăn, đợi cậu trở về sẽ làm cho cậu một bữa thật ngon.
Nhưng điều khiến cả nhả thất vọng là sau khi Thanh Ti đọc lá thư cuối cùng xong, ngày hôm sau vẫn chưa thấy Nhạc Thính Phong trở về.
Thanh Ti mặc đồ ngủ chạy xuống nhà tìm Du Dực: “Mẹ ơi, không phải anh nói con đọc xong lá thư cuối cùng thì anh ấy sẽ trở về sao? Sao giờ vẫn chưa về? Hôm nay con không còn thư để đọc nữa rồi.”
“Đừng vội đừng vội, có lẽ là ở xa quá, để mẹ gọi điện thoại hỏi xem.”
Trong lòng Du Dực cũng có chút lo lắng, không lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?
Du Dực bảo Tiểu Ái đưa Thanh Ti lên thay quần áo trước, anh gọi điện thoại tìm người hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa hỏi mới biết, vì Nhạc Thính Phong và ba bạn nam khác biểu hiện rất xuất sắc nên bọn họ quyết định cho các cậu tham gia thêm một trận thi đấu, sau khi thi đấu xong sẽ quay trở về. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ không hề được quy định rõ mà phải xem năng lực của từng người. Hoàn thành trong một tiếng thì một tiếng sau có thể trở về, nếu mười ngày nửa tháng vẫn chưa hoàn thành thì mười ngày nửa tháng sau mới có thể về nhà.
Du Dực vừa nghe, liền mắng chửi trong điện thoại.
Thế này thì anh ăn nói sao với con gái đây? Đám người này làm loạn quá rồi!
Trại huấn luyện mùa đông lúc trước làm gì có chuyện này chứ?
Người bên đầu dây bên kia giải thích với Du Dực: “Hết cách rồi, mấy cậu bé này quá ưu tú, chúng tôi chỉ muốn xem xem tiềm năng của các cậu ấy rốt cuộc có thể phát huy đến đâu.”
Du Dực hận không thể tự xông qua đó tìm bọn họ nói lý, đưa người trở về, không cần phải nể mặt những người này.
Khi Thanh Ti đi xuống, Du Dực chỉ có thể nói sự thật với cô bé.