Dù năm đó anh đứng hạng nhất nhưng vẫn chưa phải trải qua cuộc thi đối kháng cá nhân sau cùng biến thái như vậy. Giáo quan ở đó đã thay đổi nhiều lần trong mấy năm qua, nhưng càng ngày càng biến thái. Giáo quan hiện giờ còn hung tàn hơn so với năm đó.
Vào ngày trường của Nhạc Thính Phong khai giảng, cậu vẫn chưa trở về. Lộ Tu Triệt có đến hỏi một lần nhưng người chưa trở về, nói gì cũng vô ích. Có điều thầy Chu và hiệu trưởng đều không để ý chuyện này, chỉ cần cậu vẫn đi học là được, có muộn vài ngày cũng không sao. Cậu đi học sớm hay muộn cũng như nhau, ai bảo cậu học giỏi như vậy.
Thanh Ti lại uổng công đợi một ngày, lại xem thư của Nhạc Thính Phong, bĩu môi nói: “Em không quan tâm, em chỉ cho anh một ngày cuối cùng, nếu anh còn chưa trở về, em sẽ thật sự nổi giận, em sẽ thật sự thật sự nổi giận.”
Thanh Ti bỏ hết thư vào trong hộp, nằm xuống xoay qua xoay lại nhưng lại lo lắng cho Nhạc Thính Phong, có phải nhiệm vụ khó quá, không hoàn thành được nên không thể trở về không?
Lỡ cậu cứ không tìm được cách, vậy không phải sẽ không thể trở về sao?
Mang theo nỗi buồn phiền, Thanh Ti nhắm mắt lại.
Nửa đêm, bên ngoài đổ mưa, từng giọt mưa tí tách vỗ vào cửa sổ.
Năm giờ sáng, bên ngoài vẫn u ám, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón. Thanh Ti nằm mơ thấy Nhạc Thính Phong trở về, cô bé vô cùng vui mừng, hưng phấn hét lên một tiếng: “Anh Thính Phong…”
Sau niềm vui đó thì thức giấc.
Thanh Ti mơ màng dụi mắt, xoay người định tiếp tục ngủ nhưng nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động. Dường như… có thứ gì đó đập vào cửa kính.
Thanh Ti ngồi dậy, trong phòng chỉ có một ngọn đèn treo tường sáng mờ mịt, Thanh Ti không nhìn rõ tình hình bên ngoài cửa sổ, nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thanh Ti bị dọa đến bừng tỉnh, cô bé giật mình ôm gối ngồi trên giường. Thanh Ti rất muốn chạy đi tìm mẹ, cô bé nuốt nước bọt, từ từ đứng dậy. Lúc cô bé vừa định đi, đột nhiên nghe tiếng người gọi tên mình.
“Thanh Ti…”
Thanh Ti cảm thấy bản thân nhất định là còn nằm mơ chưa tỉnh, cô bé vừa nghe được tiếng của anh Thính Phong.
Cô bé vốn định chạy nhưng nghe thấy giọng nói này thì lập tức dừng lại, xoay đầu nhìn ra ngoài, lắng tai nghe xem có thể lại nghe thấy giọng nói đó hay không.
Quả nhiên giọng nói đó lại vang lên.
“Thanh Ti…”
Giọng nói hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ.
“Thanh Ti… là anh…”
Trong lòng Thanh Ti vô cùng hiếu kỳ, giọng nói đó cứ thu hút cô bé, khiến cô bé không kìm được muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xem có phải là người mà cô bé luôn mong nhớ hay không. Cô bé từng bước đi tới cửa sổ, sau đó vén màn cửa sổ ra, chỉ thấy một bóng người đen thui.
Thanh Ti giật mình lùi về sau một bước.
“Thanh Ti… là anh, đừng sợ!”
Thanh Ti nuốt nước bọt, cắn răng, lỡ là anh trai thì sao?
Cô bé mở cửa sổ, sau đó người bám vào cửa sổ lập tức nhảy vào trong.
Cậu vửa nhảy vào, Thanh Ti mới nhìn thấy rõ gương mặt của Nhạc Thính Phong, cô bé kinh ngạc mở to mắt.
“Anh trai… thật sự là anh sao?”