Có lẽ là vì nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Thanh Ti muốn chui vào chỗ ấm áp mà ngủ.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một chút, sau khi do dự thì vươn tay ôm Thanh Ti vào lòng.
Nha đầu này, đợi cô bé lớn thêm một chút thì sẽ nói với cô vậy, khó khăn lắm mới gặp mặt, lại cách biệt lâu như vậy, không cần phải gấp gáp dạy bảo cô bé. Nếu không nha đầu này nhất định sẽ không quan tâm tới cậu nữa.
Đã rất khuya, chỉ qua vài tiếng nữa là trời sáng, trước khi ngủ Nhạc Thính Phong suy nghĩ sẽ chỉ ngủ một chút, đợi đến lúc trời sáng cậu sẽ đến phòng khách ngủ để tránh bị mọi người phát hiện tối hôm qua hai người ở cạnh nhau. Nếu chú Du nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không tha cho cậu.
Nhạc Thính Phong trong lòng nghĩ như vậy, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Cậu rất mệt, vừa ngủ liền ngủ một giấc thật say.
Ngoài trời mưa nhỏ rất đều đặn.
Bảy giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn âm u, đường xá ẩm ướt, nước mưa như sương mù, rất khó nhìn thấy rõ mọi vật trong không khí.
Thời tiết này không thể ra ngoài luyện tập, Du Dực liền ở trong phòng khách, cùng Hạ lão gia tập thái cực quyền.
Lão gia hỏi Du Dực: “Gần đây con đi làm dường như không cần phải vội vã nữa nhỉ? Ba thấy con đi làm muộn hơn lúc trước.”
Du Dực gật đầu: “Gần đây trong cục không có chuyện gì, con cũng rất rảnh rỗi, không cần phải đến sớm.”
Lão gia là người sáng suốt, Du Dực đi làm nhàn nhã như vậy, chứng tỏ phía bên con trai ông đã không còn nhiều áp lực nữa.
“Xem ra gần đây cục diện đã có chuyển biến tốt.”
Du Dực cười: “Vẫn là ba hiểu con, cục diện thật sự đã chuyển biến tốt hơn, bên phía anh có lẽ cũng không còn khó khăn nữa.”
Từ hôm tới thủ đô, Hạ An Lan đã từ từ mở đường cho bản thân, sau khi trở về còn triển khai hoạt động, bên phía Tô gia cũng công khai ủng hộ. Hạ An Lan đã ổn định được vài thế lực cho bản thân. Hơn nữa vị cấp trên đó và không ít người ủng hộ ông ta, trong nhà hoặc mấy người bọn họ đều lần lượt lộ ra những điểm yếu. Điều này dẫn đến độ tin cậy và uy tín của bọn họ đều giảm xuống. Hạ An Lan đã dần chiếm thế thượng phong, từ từ xoay chuyển cục diện.
Việc Hạ An Lan xảy ra chuyện, ông Hạ cũng đã biết. Nhưng ngày đó ông đều không hỏi câu nào, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với những đồng nghiệp cũ của mình để thăm hỏi, hơn nữa con cháu của các đồng nghiệp này đa số đều làm đến các chức vị khá cao. Ông làm như vậy cũng lôi kéo được một số thế lực có thể ủng hộ cho con trai mình. Đến giờ thành quả đã từ từ thể hiện rõ, cấp trên đã không còn tâm tư để gây phiền phức cho Hạ An Lan, phiền phức của bản thân bọn họ cũng đủ khiến cho họ đau đầu rồi.
Vì thế trong thời gian này sẽ thoải mái một chút.