Nhạc Thính Phong hiểu rõ lúc này nói gì cũng không ổn, thái độ nghiêm chỉnh, thành thật nhận lỗi mới là đúng.
“Là cháu suy nghĩ không chu toàn, lúc đó cũng không suy nghĩ đến chuyện gì khács. Sau này tuyết đối sẽ không như vậy nữa, lần này cháu biết là cháu sai, chú muốn đánh muốn phạt thì cháu xin nhận.”
Thái độ Nhạc Thính Phong vô cùng tốt, vẻ mặt áy náy, rất đúng mực.
Điều này chứng đó ở trong bộ đội luyện tập hơn một tháng đã trở thành người có nguyên tắc, lúc đứng cũng bất giác đứng theo tư thế của quân nhân.
Tiểu Ái cảm thấy hai đứa trẻ bình thường đều ngày ngày ở cạnh nhau, nay đột nhiên chia cách nhiều ngày như vậy, hai đứa gặp lại phải nói chuyện với nhau thật lâu chứ. Hơn nữa muộn như vậy, không cẩn thận ngủ quên cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Ái và ông bà Hạ gia đều cảm thấy có thể bỏ qua, đều là người nhà cả, sau này chú ý một chút, không cần phải nổi trận lôi đình như vậy.
Nhưng Du Dực vẫn cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, sau này nếu tiểu tử này sẽ cho rằng dù sao người trong nhà cũng cảm thấy không có gì, sẽ càng quá đáng hơn thì phải làm sao?
Người chịu thiệt sẽ là Thanh Ti.
Nhưng cả bà xã và ba mẹ vợ ở bên cạnh khuyên can, anh có thể làm gì?
Du Dực suy nghĩ, chuyện này không thể bùng phát trước mặt bọn họ. Đợi sáng mai ra ngoài luyện tập, xem anh xử lý tiểu tử thối này thế nào!
Du Dực chỉ vào Nhạc Thính Phong nói: “Được, hôm nay chú sẽ không tính toán nữa, nhưng cháu phải nhớ cho rõ cháu và Thanh Ti hiện giờ đã lớn, Thanh Ti không hiểu, nhưng lão tử không tin cháu không hiểu. Nếu còn dám làm giống tối qua, lão tử sẽ đánh gãy chân.”
Nhạc Thính Phong lập tức ngoan ngoãn gật đầu, “Chú yên tâm, cháu không dám nữa, đây sẽ là lần cuối cùng. Cháu coi Thanh Ti là em gái ruột của mình, cháu tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ khác.”
Nhạc Thính Phong hiện giờ thật sự đang đối đãi với Thanh Ti như em gái ruột của mình, cậu muốn bảo vệ thật tốt cho cô bé, không để cô bé bị tổn thương, để cô bé có thể vui vẻ hạnh phúc mà trưởng thành. Còn những thứ khác, Nhạc Thính Phong chưa nghĩ đến.
Thái độ nhận lỗi của Nhạc Thính Phong rất tốt, Tiểu Ái xoa đầu cậu nói: “Cháu đừng để ý chú Du, chú ấy rất xấu tính. Trẻ con như cháu buổi tối trở về phải gọi mọi người dậy. Đói rồi phải không? Mau ăn sáng đi.”
Nhạc Thính Phong lộ ra nụ cười: “Cháu vẫn chưa đói. Tối qua cháu ăn rất nhiều đồ ăn vặt của Thanh Ti, nhưng mà cháu thật sự rất nhớ cơm nhà.”
Tiểu Ái đẩy Du Dực ra, kéo Nhạc Thính Phong ngồi vào bàn ăn sáng.
Cô hỏi ông bà: “Ba mẹ, hai người xem Thính Phong có phải đã cao hơn rồi không?”
Lão thái thái gật đầu: “Đúng là cao hơn rồi, trẻ con ở tuổi này giống như măng tre vậy, từ từ cao lớn lên.”
Nhạc Thính Phong cầm đũa ăn sáng, Tiểu Ái nhìn thấy vết thương trên tay cậu thì vô cùng đau lòng: “Sao tay lại bị thương thế này? Có đau không?”
Nhạc Thính Phong không hề để tâm, mỉm cười nói: “Không đau, không sao đâu dì. Chỉ là một ít vết thương nhỏ, sẽ nhanh chóng lành thôi, dì đừng lo lắng.”