Lão gia nói với Nhạc Thính Phong nói: “Cháu trai, giỏi lắm, giỏi lắm…”
Tiểu Ái cẩn thận cầm lấy huy Chương từ trên tay lão gia, “Thính Phong, huy Chương này cháu phải giữ thật kỹ, cái này khó lắm mới có được.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười nói, “Đây là quà cháu tặng cho Thanh Ti, để em ấy giúp cháu bảo quản là được rồi.”
Tiểu Ái vội nói: “Món đồ quý như vậy cháu phải tự mình bảo quản.”
Món đồ này đối với Tiểu Ái, thể tích tuy nhỏ nhưng lại vô cùng nặng. Trại huấn luyện đó cô không tưởng tượng được tàn khốc thế nào nhưng Nhạc Thính Phong lại giành được hạng nhất. Quan trọng là tuổi cậu còn nhỏ như vậy, huy Chương này so với phần thưởng thi cử trong trường còn đáng giá hơn rất nhiều lần.
Thanh Ti lén giật giật tay áo Nhạc Thính Phong, chớp chớp mắt nhìn cậu.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Thanh Ti: “Dì Tiểu Ái, món đồ này trước khi chưa lấy được nó cháu đã nghĩ, đợi khi cháu lấy được rồi cháu nhất định sẽ tặng cho Thanh Ti. Đây là món quà năm mới mà cháu tặng em ấy. Nếu không phải dựa vào niềm tin đó, cháu cũng không lấy được huy Chương này, hơn nữa để Thanh Ti bảo quản sẽ tốt hơn cháu.”
Đây là lời trong lòng cậu, nếu không có niềm tin này, cậu vốn không thể kiên trì như vậy.
Tiểu Ái nhìn con gái, lắc đầu mỉm cười. Thính Phong còn chiều Thanh Ti hơn cả cô.
“Vậy cũng được, nếu cháu đã nói thế thì huy Chương này để Thanh Ti giữ. Thanh Ti, huy Chương này rất là quan trọng, con phải bảo quản cho tốt có biết không?”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Dạ dạ, con biết rồi con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Tiểu Ái đưa lại huy Chương cho Thanh Ti, “Việc cháu trở về vẫn chưa thông báo cho ba mẹ cháu, dì đi gọi điện thoại cho họ, mẹ cháu đã rất lo lắng.”
Tiểu Ái điện thoại cho Tô Ngưng Mi, nói với cô Nhạc Thính Phong đã trở về, sau đó đưa điện thoại cho Nhạc Thính Phong để hai mẹ con họ nói chuyện với nhau.
Buổi chiều trời tạnh mưa, Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti đi trung tâm mua sắm, đã nói là sẽ mua đồ, dĩ nhiên không thể quên.
Lúc đi ra gương mặt nhỏ của Thanh Ti vô cùng nghiêm trọng, hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh, có phải chúng ta đã mua quá nhiều đồ rồi không?”
Lúc đi vào, Thanh Ti nhìn ra chị gái bán hàng không thèm để ý hai cô cậu, có lẽ cảm thấy hai cô cậu là trẻ con nên không thể mua nổi.
Nhạc Thính Phong bước vào, chỉ vài sợi dây để Thanh Ti đeo thử, sau đó thì mua.
Lúc đi ra, chị gái bán hàng đó liền nở nụ cười rất rực rỡ.
Nhạc Thính Phong nhìn vào đống đồ đang xách trên tay rồi lắc đầu: “Không nhiều.”
Thanh Ti: “…”
“Mấy sợi dây chuyền này, em đeo ba bốn ngày thì sẽ đổi một lần hoặc một tuần một sợi, sao có thể xem là nhiều được? Chúng ta qua bên đó xem tiếp đi.”
Thanh Ti vội ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Anh, chúng ta về nhà thôi!”
Nhạc Thính Phong cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế, không lẽ em không thích những thứ này sao?”
Thanh Ti lắc đầu, thích mà, nhưng dù có thích cũng không thể mua nhiều như vậy!
“Nếu thích, vậy chúng ta đi dạo tiếp đi, lâu quá anh không dẫn em đi dạo rồi.”
Thanh Ti lắc đầu, “Chúng ta về nhà đi.”
Nhạc Thính Phong hỏi cô bé: “Có phải mệt rồi không, vậy chúng ta nghỉ ngơi rồi tìm gì đó ăn.”
Thanh Ti vẫn lắc đầu, cô bé không mệt.
“Tại sao?” Nhạc Thính Phong hiếu kì, nếu đã không mệt, lại rất thích, vậy tại sao phải về nhà?
Chỉ có điều cậu không ngờ rằng, Thanh Ti lại nhìn cậu rồi nói một câu: “Anh, anh phung phí quá rồi!”