Nhạc Thính Phong há hốc miệng, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Phung phí? Cái này…
Nhạc Thính Phong nhìn đồ đạc trong tay, cái này tính là phung phí sao?
Nếu Nhạc Thính Phong sống ở 10 năm sau, nhất định sẽ post lên hỏi: “Em gái tôi nói tôi quá phung phí, phải làm sao đây? Tôi bị chán ghét rồi phải không?”
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, dường như sợ cậu không thể khống chế được mà xông đến từng cửa hiệu rồi mua liên tục.
Thanh Ti từng sống vất vả, tuy hiện giờ không thiếu tiền nhưng cô bé cảm thấy vẫn không thể phung phí, đây cũng là điều bình thường ở nhà Tiểu Ái hay dạy cô bé.
Đừng lãng phí thức ăn, đừng lãng phí tiền bạc không đáng lãng phí.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, cậu gãi gãi đầu: “Thanh Ti, cái này… cái này… không phải phung phí, em xem thật ra chúng ta cũng không mua quá nhiều, chỉ là vài sợi dây chuyền, cũng chẳng đủ để đeo thay đổi.”
Nhạc Thính Phong thật sự không cảm thấy đã mua quá nhiều đồ cho Thanh Ti. Bị nhốt trong trại huấn luyện lâu như vậy, cuối cùng có thể trở về thời đại văn minh rồi, Nhạc Thính Phong đang thưởng thức cảm giác tiêu tiền.
Đặc biệt là mua cho Thanh Ti, cậu thật sự không hề cảm thấy tiếc. Hơn nữa số tiền này cậu không hề cảm thấy nhiều.
Thanh Ti lắc đầu: “Nhưng em vẫn còn nhỏ, em không cần nhiều như vậy, tiền của anh cũng không thể lãng phí như vậy.”
Nhạc Thính Phong không kìm được cười: “Anh biết rồi, bà tiểu quản gia của nhà chúng ta, anh nghe em.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy đây mới kà em gái ruột, nếu đổi lại là người khác, sẽ mong sao cậu có thể chi nhiều tiền hơn. Càng như vậy, Nhạc Thính Phong ngược lại càng không khống chế được mà tiếp tục mua đồ cho Thanh Ti.
Cậu đổi cách thức nói: “Thanh Ti, em xem, lúc nãy anh chỉ mua cho em, anh còn chưa mua gì. Khai giảng rồi, anh cảm thấy nên mua một đôi giày, chúng ta đi mua nha.”
Lần này Thanh Ti gật đầu, “Được đó được đó…”
Vì thế Nhạc Thính Phong mua cho bản thân một đôi, nhân tiện bảo nhân viên cửa hàng lấy cho Thanh Ti một đôi.
Mua quần áo cũng vậy, Nhạc Thính Phong nói bản thân hiện giờ đã cao hơn, quần áo trước kia đã không vừa nữa, cậu phải mua vài bộ quần áo.
Thanh Ti gật đầu: “Được đó được đó…”
Sau khi vào cửa hàng, Nhạc Thính Phong chọn cho mình hai bộ quần áo thể thao, sau đó lại tiện tay chọn cho Thanh Ti vài cái váy.
Lúc tính tiền, Thanh Ti nắm lấy cổ tay Nhạc Thính Phong: “Anh, em không cần mua quần áo đâu.”
“Ngoan, cửa hàng của bọn họ đang giảm giá, anh chỉ mua có hai bộ thì vừa đắt lại không có lợi, thêm em vào thì tốt, đủ để được giảm giá, giảm 30% đó, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy đó em gái, cửa hàng của bọn chị chưa bao giờ có hoạt động ưu đãi lớn như vậy, mua thì sẽ được lời, đây chính là tiết kiệm tiền.”
Thanh Ti bị bọn họ nói một hồi trở nên hồ đồ luôn, lúc ra khỏi cửa trong đầu chỉ còn lại một câu nói: Mua tức là đã được lời.
Sau khi mua sắm xong, Nhạc Thính Phong cảm thấy đồ trên tay thật sự xách không nổi nữa, lúc này mới dẫn Thanh Ti đi ăn.
Hai người bắt xe về nhà, Tiểu Ái mở cửa xe, vừa nhìn thấy liền giật mình: “Sao mua nhiều đồ thế này?”
Nhạc Thính Phong vội nói: “Đa số đều là quần áo và giày của cháu, còn có một số văn phòng phẩm khác.”
“Cháu đã cao lên rồi, chân cũng dài ra, trong tủ cũng nên có thêm quần áo. Dì sẽ đến trung tâm mua sắn mua thêm cho cháu vài bộ.”